Lại một đêm thức trắng để ngụp đầu trong công việc. Mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu - vẫn lộn xộn như chính cái tính cách của chủ thể.
Có đôi lúc thèm được một giấc ngủ trọn vẹn gạt đi những toan tính thường nhật để được trải ḿnh.
Đă lâu lắm rồi ta không c̣n muốn vào nơi đó nữa. Ta phá vỡ và đốt trụi tất cả những ǵ c̣n sót lại nhưng trớ trêu thay người vẫn mải miết t́m ta dù ta vẫn ở ngay trước mắt.
Thế mà tại sao ta lạc mất nhau?
Ta làm sao có thể trả lời!
Ta cứ nghĩ rằng đời luôn là những gam màu sặc sỡ nhưng ta lại vô t́nh ḥa trộn tất cả chỉ để nhận lại cho ḿnh một gam màu chết.
"Em hứa em sẽ không khóc đâu"
Phải rồi! Người đă hứa thế nhưng nước mắt người vẫn tuôn rơi nhưng những giọt mưa đông lạnh lùng cào xé trái tim ta.
Người khóc - ta đau...
Người vấp - ta đau...
....
Mảnh vỡ có bao giờ ghép lại được không?
|