Cánh chuồn yêu thương
Tặng một người luôn dơi theo thầm lặng
Anh lặng lẽ, cánh chuồn mỏng mảnh
Bạn cùng em, theo mỗi gót hài
Em vô tâm nhiều khi không thấy
Nỗi ḷng anh hôi hổi trên vai
Cánh chuồn dù nắng mưa mải miết
Hứng nỗi buồn, trên lối em qua
Ôi nỗi buồn nhiều như sương giá
Cánh chuồn-anh, trĩu gánh nhọc nhằn
Anh hẳn xót, những khi em khóc
Khẽ bờ vai nghiêng xuống thầm mong
Đôi cánh mỏng, lệ tràn run rẩy
Muốn ôm em ủ ấm trong ḷng...
Cánh chuồn mỏng chở t́nh nhiều lắm
Đủ cho em, ngập giữa tiếng cười
Nhưng duyên nợ trời quên kết lại
Anh âm thầm, mưa nắng lặng phơi...
PL 17.11.09
|