Viết lúc 0 giờ
Trăng đă ngủ từ lâu, sao cũng tắt
Chuyến tàu đêm cũng về bến lâu rồi
Con ngơ vắng, chỉ c̣n mưa thao thức
Đổ lặng thầm bên hiên vắng không thôi
Em trở giấc, dỗ hoài không ngủ nữa
Nằm nghe mưa rả rích với đêm dài
Tin báo băo đêm nay phương trời nọ
Cơn gió lồng, anh có lạnh buốt vai?
Đêm khắc khoải, bỗng sợ ngày ly biệt
Nếu không anh chắc lạnh suốt quăng đời
Trên gối mỏng, chợt loang ḍng nước mắt
Nhớ một người bên ấy quá đi thôi!
PL 9.09
|