Xem bài viết riêng lẻ
  #11  
Cũ 04-10-10, 09:32 PM
Avatar của Hoài Yến
Hoài Yến Hoài Yến đang ẩn
CM Môn Sinh
 
Tham gia ngày: May 2010
Bài gửi: 180
Thanks: 14
Thanked 501 Times in 166 Posts
Mặc định

Rảnh rỗi, ngồi đọc một lèo mấy chục bài thơ dự thi về chủ đề mùa thu. Bài thích cũng có, bài ko cũng có , nhưng có một bài mà tôi thật sự cảm thấy rất "ấn tượng". Đó là bài thơ "Cảm Nhận" MTTD-18...Cũng ko rơ của t/g nào hiii

“Thu đă đến cho mùa cây lá rụng
Ngày vội tàn nắng cũng nhạt nḥa phai
Gió phiêu lưu mang nặng tiếng thở dài
Trời buồn bă u hoài như muốn khóc…”


Có lẽ ko phải bàn nhiều th́ bất cứ ai đọc khổ thơ đầu cũng hiểu t/g đang muốn vẽ lên một khung cảnh ngày thu đang…tàn. Nói đúng hơn là “vội tàn”, nắng cũng đă nhạt nhoà. Và chắc rằng ai cũng phải đồng ư với tôi đó là một khung cảnh rất “gợi” buồn. Chiều thu lá rụng vàng xác vàng xơ, những cơn gió thổi một cách rất “bâng quơ” làm cho tác giả cứ ngỡ như là những cơn gió đang “phiêu lưu” và chắc hẳn giờ đă thấm mệt. Phù… ù… ù…Buồn quá, “muốn khóc” quá…>>> đồng cảm với t/g

“Mây màu tím che mặt trời vừa mọc
Lá vàng rơi trên tóc kẻ bộ hành
Cây lặng nh́n gió cuốn lá bay nhanh
Ḷng quặn thắt không đành ḷng giă biệt!”


Ôi chao! Nếu như khổ thơ thứ nhất là cả một không gian “ngấm” buồn th́ khổ thứ 2 dường như cái buồn ấy đă “nhiễm” sang cả màu sắc, cảnh sắc…Mấy tím, “chiều tím…t́m chiếu” rồi sao lại có một cảnh chia ly thế này? Kẻ bộ hành lặng lẽ ra đi khiến cho người ở lại “ko đành ḷng nói câu giă biệt” Có thể hiểu đó là 1 cuộc chia ly trong im lặng, đầy nước mắt. Không gian đă thế, cảnh sắc lại càng làm cho ḷng người ảm đạm hơn… lá vàng như cũng thấu hiểu ḷng người đến vuốt ve, động viên, an ủi (chắc thế ) “rơi trên tóc kẻ bộ hành”.. Ồ đến đây ta mới nhận ra một điều mà cảm tưởng như rất vô lư. “Mặt trời mới mọc”, Nếu tôi không nhầm th́ ở trên tác giả đă giới thiệu cho ta thấy đó là một cảnh “t́m chiếu” cớ sao bây giờ mặt trời lại “mới mọc” ? Phải chăng t/g đang muốn ẩn giấu một điều ǵ đó sâu xa mà tạm thời ta chưa thể hiểu được. Tôi có tra google rồi nhưng chưa thể t́m ra đáp án cho câu này nên cũng tạm thời hiểu đó như là t/g v́ quá buồn bă nên đă có sự nhầm lẫn, hoặc có thể cảnh chiều muộn, không gian lờ mờ, tranh tối tranh sáng hơi giống với cảnh sớm mai. Ừ nhỉ, tại sao không?

Trong rừng thẳm chú nai vàng hối tiếc
Măi vui đùa theo từng chiếc lá rơi
Lạc bước chân ngơ ngác chợt nh́n trời
Ḷng tự trách biết nơi nào chốn cũ?

Và đây, ta bắt gặp một h́nh ảnh rất quen thuộc… Chú “Nai vàng ngơ ngác” đang mải mê đùa vui với những chiếc lá thu để rồi đi lạc lúc nào không hay. Không rơ có phải chú Nai trong bài thơ "Tiếng Thu" của nhà thơ Lưu Trọng Lư đă đi lạc vào đây hay không ? cũng vẻ "ngơ ngác” với những chiếc "lá vàng rơi"… Đẹp quá, thơ mộng quá. Đẹp mà thật sự cũng không hiểu v́ sao lại đẹp. Quay trở lại với bài thơ, h́nh ảnh con nai vàng đi lạc này phải chăng đó là h́nh ảnh của kẻ bộ hành khi năy. Đă ra đi đầu không ngoảnh lại rồi giờ phải chăng mới cảm thấy thật sự hối tiếc? Biết thế đừng đi c̣n hơn, giờ th́ trách ai đây, trách ḿnh….liệu có đành không??.

“Trăng nhường lối cho đất + trời ấp ủ…
Lời yêu thương gió rủ rỉ cùng ai?
Mây sầu giăng bất chợt thấy lạc loài
Cây nh́n lá u hoài chào vĩnh biệt!”


Đến khổ thơ thứ 4 của bài thơ th́ thật sự tôi chắc rằng bất cứ ai đọc cũng cảm thấy bất ngờ. Có lẽ đây là một sự sang tạo mới trong thơ mà từ trước giờ tôi chưa từng được chiêm ngưỡng. “Mây nhường lối cho đất + trời ấp ủ…” Thật là một h́nh ảnh rất gợi. Nói đúng hơn là một phép tính rất gợi… Lần đầu tiên tối được thấy trong một bài thơ có sử dụng cả một phép tính đặc trưng toán học. Một “sáng tạo” mà không phải ai cũng có thể làm được. Tôi thật sự rất ấn tượng với câu thơ này và đă dành nhiều thời gian để đọc đi, đọc lại sao cho thấu hiểu một cách cặn kẽ, biết đâu sau này “may ra” áp dụng được cho ḿnh một chút tinh hoa như thế vào một bài thơ nào đó của ḿnh. Có thể nói rằng chưa sách vở nào dạy tôi một thủ pháp nghệ thuật cao siêu đến thế. Cám ơn tác giả nh́u lám hii. Quay trở lại với khổ 4, vẫn là một khung cảnh rất u hoài. Ở đây h́nh như t/g đă hé lộ cho chúng ta hiểu v́ sao lại có cuộc chia ly đau ḷng đến vậy. “ Trăng nhường lối cho đất + trời ấp ủ”… Tôi đọc mà thoáng ngờ ngợ h́nh như đằng sau cuộc chia ly, sự ra đi một cách lặng lẽ này có một “uẩn khúc” nào đó. “Trăng nhường lối”, để “trời +đất ấp ủ” những câu thơ đă cho ta lời giải đáp một cách rất tế nhị, chắc các bạn đọc cũng hiểu và tôi cũng hơi ngài ngại khi phân tích vấn đề nhạy cảm này
Nếu như cả bài thơ là cả một nỗi buồn trải dài đến vô tận thi đến khổ cuối cùng không gian, cảnh sắc dường như lại trở lên tươi sáng, vui vẻ hơn…phù ù ù

Cả vạn vật như gởi lời tha thiết
Cùng nàng thu mắt biếc khẽ nghiêng cười
Thu dịu dàng xoa nhẹ tuổi đôi mươi
Cho ngơ ngẩn ḷng người nghe vương vấn!


Ồ không, chưa chắc… Mọi chuyện sao có thể quay ngoắt 180 độ nhanh đến như vậy. Vạn vật đương ảm đạm, nhạt nhoà đến thế sao giờ bỗng dưng lại dịu dàng vương vấn là thế. Nàng thu đă “cười” có phải không? Tôi không tin. Cố nhân từng có câu "ḷng buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Có lẽ cái cười ở đây phải chăng là “cười mỉa”, “cười nhếch mép”. Đúng rồi từ “khẽ” ở đây t/g thật sự đă lột tả cho ta thấy điều đó. Nụ cười của kẻ đă khiến cho người khác phải âm thầm, lặng lẽ ra đi. Một nụ cười thật măn nguyện khi đă có được sự “ấp ủ”, vỗ về mà lẽ ra ḿnh không đáng có. Mong rằng thu sẽ “xoa” dịu nỗi đau cho nhân vật trữ t́nh của chúng ta. Mới có 20 tuổi đầu mà đă sớm chịu những oan trái cuộc t́nh. Thôi đừng vương vấn.

Chia sẻ cùng t/g và các bạn
/ps I'm Sorry
Signature: Nếu... ngày nào đó bạn và người yêu của bạn nói lời chia tay
Hăy gọi cho tôi...
Tôi không hứa sẽ động viên, an ủi bạn
Nhưng tôi hứa..
Sẽ làm người t́nh tạm thời của bạn!!!

Hăy gọi cho tôi


Lần sửa cuối bởi Hoài Yến; 04-10-10 lúc 10:29 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 10 Users Say Thank You to Hoài Yến For This Useful Post:
Đông Dung (08-10-10), Cá chuồn (04-10-10), CM4Q (04-10-10), hoatigon208410 (06-11-10), Huyzozo (07-10-10), Lữ Khách (05-10-10), LAO HAC (07-10-10), Mr.Hải (04-10-10), Nhím con (04-10-10), phale (05-10-10)