Xem bài viết riêng lẻ
  #5  
Cũ 30-07-10, 05:49 AM
trainhaqueso1 trainhaqueso1 đang ẩn
CM Thập Thất Trai
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 114
Thanks: 32
Thanked 200 Times in 98 Posts
Mặc định

Chương Chín

Cô ta dường như có vẻ khá ngần ngại, đứng rất lâu ngoài cửa, không gơ cửa, cũng không định bỏ đi, cứ cúi đầu, như suy nghĩ xem nên mở cửa thế nào.

Thật ra với những lời lẽ giản đơn hôm qua, trong thành phố phương Nam lạnh nhạt này, chả là ǵ, khách sáo là thứ xa xỉ, đăi bôi là thái độ đương nhiên của mỗi người với mọi người. Nhưng tôi lại nh́n thấy, họ hoàn toàn không thể thích nghi nổi nơi đường lạ người với người nhạt nhẽo. Có lẽ, cô cho rằng, nơi đây vẫn giống quê nhà. Nhưng, cô chất phác quá, làm sao có thể tưởng tượng được nơi đất khách tha hương này người với người chả có ǵ t́nh nghĩa để nói.

Tôi chủ động mở cửa, đi ra, nh́n cô, chờ cô hỏi trước.

Cô vợ nghe tiếng mở cửa, chợt ngẩng đầu, mắt hơi ngạc nhiên, có vẻ mừng rỡ. Cô cười nhưng rơ ràng tôi thấy mắt cô đỏ hoe, sưng lên, như vừa khóc.

Cô hơi gật đầu: Xin lỗi chị, b́nh thường chị vẫn quan tâm tới chúng em, hôm qua em hơi mệt mỏi, có ǵ không phải với chị, chị đừng để ư nhé. Giờ em c̣n có việc, phải đi bây giờ, nếu không có ǵ th́ em đi đây.

Cô quay người, tôi giữ cô lại. Lần đầu tiên tôi hỏi cô thân mật như bạn bè: Có việc ǵ vậy?

Cô chững người lại, nước mắt liền rơi xuống thành ḍng, rơi lă chă, tất thảy mọi ức chế, tủi thân, và nỗi khổ sở trong đáy ḷng đă theo nước mắt rơi xuống. Tôi không ngờ cô gục vào vai tôi, khóc lên thành tiếng. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô, nghĩ thế này biết đâu chia sẻ được với cô chút đau khổ nào chăng.

Cô lắp bắp kể lại, tôi mới biết, anh chồng giờ đang nằm trong bệnh viện.

Anh chồng vốn làm nghề đưa hàng, nhưng v́ tính t́nh chậm chạp, không khéo mồm, thành ra doanh số cứ lẹt đẹt, đành phải bỏ việc, t́m việc cần sức vóc để làm tạm. Nhưng anh chồng vốn chẳng khoẻ ǵ, lại ăn uống kham khổ, ngày nào làm cũng mệt nhọc, hôm đó đi làm, không may bị gạch rơi xuống vỡ đầu, phải đưa đi nằm viện rồi. Đáng lẽ tưởng đây là tai nạn lao động th́ chủ phải lo cho tiền thuốc thang, ngờ đâu chủ mặc kệ, lại sai thải anh chồng ngay. Dành dụm được bao tiền giờ đă tiêu hết, cô chỉ c̣n nước quay về nhà dọn dẹp, rồi đi đón chồng về nhà nằm.

Tôi lấy tấm thẻ tín dụng ra, định rút ít tiền cho cô dùng tạm, cô sống chết từ chối, cứ thế chạy xuống lầu đi mất.

Buổi chiều, hai vợ chồng quay về, trên đầu anh chồng quấn tấm băng trắng, dáng vẻ yếu ớt, nh́n thấy tôi c̣n cố mỉm cười. Nh́n dáng anh ta gầy g̣ bé nhỏ, tôi cảm thấy anh chồng nh́n không có vẻ hèn kém, dù hơi bé nhỏ, nhưng có ư chí; cho dù nhút nhát, nhưng vẫn kiên cường. Tôi cười đáp lại anh, lần này, tôi cười thật ḷng, chân thành.

Hôm ấy, cả một ngày, tâm trạng tôi rất vui vẻ. Đó là ngày tôi vui nhất kể từ khi đến thành phố này, lần đầu tiên được cười chân thật, lần đầu tiên để ư chính ḿnh cười có thật ḷng không.

Hôm đó, tôi nh́n thấy cái mặt nạ của tôi rơi xuống, trần trụi rơi trước mặt tôi, lộ ra tiếng thở dài năo nuột, những giằng xé vô vọng, kêu gào không hơi.

Và tôi, đă nhẹ nhơm cầm bật lửa, đốt nó đi.


Chương Mười:

Tôi dè dặt gơ cửa pḥng họ, cô vợ đi làm vắng rồi, anh chồng liêu xiêu tựa vào cửa, nh́n tôi cười ngờ nghệch, không biết làm thế nào để mời tôi vào nhà.

Tôi không hề định bước vào, mà cứ đứng ngoài, như thể tán gẫu, như thể nói với người thân bạn bè: Chỗ anh làm là cơ quan nào? V́ sao anh bị thương trong giờ làm nhưng lại không chịu gánh chi phí y tế cho anh? Họ có lư do ǵ sa thải anh? Theo Luật Lao Động th́ anh có quyền… Tôi c̣n chưa nói xong, anh chồng đă cười ngộc nghệch, chen vào: Em biết, em cũng đă học đại học, em biết luật, nhưng không ích ǵ đâu! Luật Lao Động có lẽ chỉ bảo vệ được những viên chức như chị thôi, chứ với thợ thuyền bọn em, th́ chả có tác dụng ǵ đâu! Lấy ǵ để bảo đảm đây? Ai bảo đảm cho? T́m ai để khiếu nại đây? Cơ quan này tổ chức kia em đều đi cả rồi, nói rách mép ra, có ai thèm để ư đâu! Về chỗ chủ, bọn tay chân của chủ nó không đánh thêm cho thành què quặt ra đă là may rồi, hơn nữa, có cố đấm ăn xôi, th́ rồi cũng vẫn phải móc tiền túi ra trả thuốc men, chả bơ bèn ǵ. Thôi vậy, em chịu thế này vậy, ai bảo chúng em không có địa vị trong xă hội này cơ!

Nghe anh ta than thân, nghe những lời ấy, tôi như cảm thấy những ấu trĩ của ḿnh, xă hội tàn nhẫn, cuộc đời cũng tàn nhẫn. Mắt tôi hiện lên những tin thợ thuyền hàng năm phản đối đ̣i tiền lương bị chủ đánh đập, làm cật lực bị nợ lương, bị tai nạn không ai ngó ngàng đăng đầy rẫy trên báo. Tôi hiểu ra, xă hội này vốn thế, anh bắt những kẻ yếm thế đi đ̣i công bằng, anh để những kẻ ở dưới đáy cùng của xă hội lấy ǵ để bảo vệ quyền lợi của chính ḿnh?

Tôi không nói ǵ nữa, tôi thấy lời nói là thứ hụt hơi yếu đuối, tôi cảm thấy ngôn từ nghèo nàn, tôi cũng thấy những bất b́nh của tôi mới non nớt bốc đồng sao.

Tôi thở dài bất lực, lẩm bẩm như mơ: Xă hội ngoài kia bất nhẫn quá, khó khăn quá, hay là quay về đi, chứ chịu đựng và khốn khổ thế này, chi bằng quay về quê, tuy nghèo khổ nhưng được trân trọng.

Anh chồng vẫn cười, cười méo mó. Anh ta ngẩng đầu, nh́n ra nơi xa, như tự nói: Về ư? Về làm sao được? Học phí nợ c̣n chưa trả nổi, nhà nước th́ sao? Nhà nước đă ch́a cánh tay giúp đỡ ra lúc tôi cần nhất, giờ làm sao tôi dám vong ân bội nghĩa, làm người phải giữ đạo! Huống hồ nhà tôi c̣n em trai em gái đang đi học, bố mẹ lại già rồi, đau yếu luôn, không kiếm ra tiền, lấy ǵ nuôi các em? Lấy ǵ nuôi bố mẹ?

Làm người phải giữ đạo! Nghe câu nói ấy, tôi thẫn thờ, một người sống khổ sở như anh ta, một người đă lăn xuống tận đáy cùng của xă hội, c̣n nghĩ tới quốc gia, th́ anh chồng đă cao thượng hơn bao nhiêu người mũ cao áo dài chúng tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy ḿnh tầm thường, bé nhỏ.

Tôi mở to mắt nh́n anh, có chút nể phục, anh chồng kể tiếp giọng đều đều:

Nông thôn nghèo lắm, rất nhiều người bảo, nghèo sao đẻ lắm thế? Thật ra, v́ sao lại đẻ đứa này rồi c̣n sinh tiếp đứa khác? Có ai muốn đă nghèo lại c̣n phải nuôi thêm mấy đứa con đâu, cuộc sống thêm gánh nặng, nhưng biết làm sao được, người ta buộc phải thế! Ở nhà quê, người ta già rồi, không c̣n sức lao động, coi như là bắt đầu phải nuôi báo cô, người già ở nông thôn không có lương hưu, không hề có phúc lợi xăhội ǵ, không có ǵ đảm bảo cho cuộc sống, nếu không có nhiều con, th́ một đứa nuôi làm sao nổi hai bố mẹ già, thế không phải là sẽ cứ thế mà chết đói ư? V́ thế nên phải đẻ thêm vài đứa, chia gánh nặng ra. Đẻ con dưỡng già là một thứ truyền thống bất đắc dĩ của nhà quê!

Mỗi ông bố bà mẹ ở nông thôn đều mong con ḿnh mở mày mở mặt, mà muốn đổi đời chỉ có mỗi con đường là thi đỗ đại học, nhưng học đại học th́ đắt lắm, cho nên trong nhà chỉ cần một đứa đỗ đại học th́ cả nhà phải vạ, rồi chổi cùn rế rách bán hết. Nhưng bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học xong khó kiếm việc lắm, nhất là những người học không giỏi, nghề cũng không giỏi, càng khó xin việc; mà không lấy được mảnh bằng đại học th́ khác ǵ chưa học đại học, đi đâu xin việc người ta cũng cần bằng cấp, không bằng, th́ chỉ đi làm thợ.

Nói đến đây, anh chồng ngao ngán lắc đầu, mím môi lại, không nói nữa.

Tôi cũng im lặng, tôi không biết nên nói ǵ, bởi một đứa trẻ từ nhỏ sống ở thành phố như tôi khó tưởng tượng nổi, v́ thế tôi chọn cách im lặng.

Buổi trưa, tôi gọi hai suất cơm, tôi mang một suất cho anh ta, anh ta dứt khoát không nhận. Tôi giả bộ giận dữ nói: Tôi làm phiền anh suốt buổi sáng, không cho anh nghỉ ngơi, giờ xin lỗi bằng hộp cơm thôi! Anh ta không chối được, đành nhận lấy.

Tôi biết, một suất cơm th́ đạm bạc quá, nhưng nếu tôi mua những thứ đắt tiền hơn, chắc chắn anh ta không bao giờ chịu lấy.

Buổi tối, cô vợ rất muộn mới quay về, mệt mỏi ră rời. Tôi nghe thấy anh chồng nói: Anh để phần em cái này ngon lắm, chắc em đói rồi hả, ăn đi. Cô vợ cứ bảo đă ăn rồi, đ̣i chồng ăn cùng, anh c̣n đang bị thương, cần tẩm bổ.

Nghe họ đùn đẩy nhau miếng ăn, nước mắt tôi rơi xuống.

Tôi biết, tôi lại sai rồi, tôi không hiểu ǵ về t́nh yêu của họ, v́ t́nh yêu của họ nhân đôi! Làm sao có thể nhẫn tâm một ḿnh ngồi nuốt một phần ăn mà ḿnh cho là ngon miệng, mà để người c̣n lại ngồi nh́n nuốt nước bọt?

Hôm đó, tôi cuối cùng đă hiểu: Bội số của một t́nh yêu nhân đôi là rất lớn, rất lớn, rất lớn. Tới mức tôi khó nh́n thấy h́nh dáng nó, không thể biết bề sâu của nó.
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to trainhaqueso1 For This Useful Post:
Oasis (30-07-10)