Nhớ bạn bè Nguyệt Viên đến lạ... Cam Ranh nắng chói chang. Người mỏi nhừ như vừa tỉnh dậy sau một bữa rượu. Tôi đưa bàn tay ra phơi nắng giữa trưa, vẫn chưa nhận ra cảm giác nóng lạnh nhiều lắm.
Nghĩ măi không ra lời giải đáp...
Hôm ở Sài G̣n, em nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi. Gió từ sông quất lên như sắp mưa thổi theo cả giọt lệ trên mi em. Nước mắt em ấm lắm. Tôi ngỡ tôi hết tàn tật từ lúc đó...
Giờ này em ở đâu...?
|