TÌNH YÊU THỜI A CÒNG
Truyện ngắn của Nguyễn Tường Thụy
(Tiếp theo)
Từ hôm bỏ lên cơ quan, y quen thêm một người bạn mới là Tuyết Trinh, một cái tên mà mới chỉ thấy thôi đã muốn làm quen, chưa cần biết người đó thế nào, thậm chí là nữ hay là … nam. Nhưng trường hợp này, nếu người ấy là đàn ông thì còn đỡ tai hại cho y vạn lần.
Bắt đầu từ cái tin nhắn: "Em đọc thơ anh, em đã không cầm được nước mắt. Hẳn anh là một người đàn ông từng trải, lịch lãm và thấu hiểu tâm can những người người phụ nữ bất hạnh. Ước gì hàng ngày em được chia sẻ nỗi lòng mình với một người sâu sắc và bặt thiệp như anh để vơi đi phần nào nỗi trống trải, cô đơn ...".
Y không dám đọc nhanh, thong thả nhấm nháp từng chữ trong cái thông điệp đầy mời gọi ấy. Lòng y rạo rực và vui sướng. Truyết Trinh quả là con người nhạy cảm, tinh tế trong cảm thụ văn chương. Vợ y làm sao hiểu nổi ý tứ sâu xa trong những bài thơ y viết. Làm được bài nào tâm đắc, y không thể đem khoe vợ và có đưa thì cô ta cũng chẳng bao giờ thèm đọc, khác nào đem đàn mà gảy tai trâu.
Từ đó hàng đêm, y say sưa chat với người con gái mới quen nhưng đã như rất hiểu mình ấy. Y quên luôn cả việc mong vợ nhắn về. Nhưng gần một tháng rồi, cô vẫn chẳng thèm nhắn cho y một câu. Thế thì càng tốt chứ sao. Đã thế, y vẫn cứ lờ đi xem đứa nào gan hơn. Tuyết Trinh sẽ giúp y tiếp sức. Lúc này, y thấy cuộc sống độc thân cũng không đến nỗi nào. Y ở cơ quan, đến bữa ra phố ăn quán, tuy không hợp khẩu vị như vợ nấu nhưng được cái thích ăn thế nào tùy ý, lại có cả một đội ngũ chạy bàn khoanh tay thưa dạ và sẵn sàng làm vừa lòng y. Y không phải nghe tiếng vợ càu nhàu hoặc quát tháo lũ trẻ con như những khi ở nhà. Y không bị ai tra vấn lý do về muộn rồi dí mũi vào kiểm tra mùi lạ trên đầu tóc, trên áo y, căng mắt ra rà soát xem có vết son nào trên người y không. Và nhất là không bị thử thách xem y làm "nghĩa vụ thuế" có khác bình thường hay không.
Theo những gì Tuyết Trinh tâm sự với y, nàng là người sinh ra trong một gia đình có giáo dục. Nhưng nàng lại vớ phải người chồng vô tích sự. Anh ta suốt ngày rượu chè, cờ bạc chẳng quan tâm gì đến gia đình. Những hôm quá chén, hắn thường về chửi bới, đập phá thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Nàng bảo: "Anh ơi, em khổ lắm, anh có hiểu được không?"
Nghe nàng kể, lòng y dâng lên một niềm xót xa thương cảm. Y căm ghét cái thằng đàn ông bất tài và vũ phu kia. Hắn đã làm khổ Tuyết Trinh của y. Giá là y, y sẽ làm cho nàng hạnh phúc biết bao nhiêu.
Rồi Tuyết Trinh gửi cho y xem ảnh của nàng. Đó là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Người ta nói phụ nữ ở tuổi này thì nhan sắc mới thể hiện đầy đủ nhất. Một cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ ở tuổi đôi mươi vẫn còn phải dè chừng: hãy đợi mươi năm nữa mới có thể khẳng định được vẻ đẹp của mình..
Y mê man ngắm nàng trong bức ảnh, một vẻ đẹp đằm thắm, mặn mà, viên mãn. Thế mà nàng còn bảo là em không được ăn ảnh lắm. Không hiểu sao lúc ấy, y nặn ra được một giọng cải lương cũng không đến nỗi nào: ‘Em! Hình như trời muốn bù đắp cho anh tất cả những gì mà anh đã phải chịu thua thiệt”.
Có một điều lạ là Tuyết Trinh không bao giờ chịu cho y số máy điện thoại. Y hỏi thì nàng khéo léo từ chối: "Em chỉ sợ nghe được giọng anh, em sẽ không làm chủ được mình". Y thích lắm và nghĩ rằng mình là mẫu người đàn ông có sức hấp dẫn phụ nữ. Điều lạ hơn là nàng tỏ ra hiểu khá rõ về y. Đại loại ngày xưa, y lưu ban những lớp mấy, đi học trường Mầm non, cô giáo dạy mãi không biết viết chữ "o,a", mẹ y phải "chạy" cho y vào lớp Một ra sao. Rồi cả tình trạng hôn nhân của y nữa chứ: "Quan hệ vợ chồng anh đang rạn nứt, khó lòng mà hàn gắn..."
Y hỏi:
- Tại sao em biết?
Nàng lấp lửng:
- Em đọc thơ anh. Thế thôi.
Trời ơi! Mấy vần thơ con cóc mà nói lên được cả cái thân thế sự nghiệp chẳng lấy gì làm vẻ vang của y ư? Trong thơ có ma, có quỉ thật sao? Hay nàng là ... người giời? Nói vậy thôi nhưng y nghĩ chắc có thằng bạn thân nào đã khai ra với nàng. Bạn bè cùng tham gia diễn đàn với y thì thiếu gì.
*
Rồi sự mong đợi của y cũng đến. Những đêm khuya ngồi trên mạng tới quá nửa đêm của y không phải là vô bổ. Những mơ tưởng tới giây phút lãng mạn lúc này không chỉ còn là ao ước nữa. Đó là hôm Tuyết Trinh hẹn y cho gặp. Niềm vui đến quá bất ngờ. Y băn khoăn:
- Nhưng làm thế nào để chúng mình nhận ra nhau?
- Đơn giản thôi, anh cứ buộc cái khăn trắng vào cổ tay trái là được.
Bây giờ thì y lại lo: nhỡ ra chuyện đi quá đà, y phải lòng Tuyết Trinh thật thì sao đây. Tuyết Trinh sẽ bỏ chồng còn y sẽ bỏ vợ ư? Không, vợ y không có lỗi gì. Cô hay cáu bẳn cũng chỉ bởi vất vả và lo toan nhiều quá. Ngoài công việc ở cơ quan như y ra, cô phải làm toàn bộ việc gia đình, săn sóc chồng con từng ly từng tí. Cãi nhau với vợ thì vậy, nhưng trong thâm tâm, y vẫn cho là mình là người gặp may mắn trong hôn nhân. Trước khi lấy vợ, y đã từng yêu, tất nhiên lần nào, y cũng đều tính đến chuyện đi tới hôn nhân. Đến khi gặp vợ y bây giờ rồi ở với nhau, y không có chút nào nuối tiếc về sự đổ vỡ của những cuộc tình trước đây.
"Tại sao mình cứ phải rối lên nhỉ" - y nghĩ. Y đã phản bội vợ đâu. Y gặp Truyết Trinh, coi như những người bạn khác giới có nhu cầu chia sẻ tình cảm. Biết đâu hai người có thể giúp nhau khai thông được những bế tắc, lấy lại niềm tin vào cuộc sống, sẽ sống tốt hơn lên thì sao. Nếu tình cảm nồng nàn quá, y nhất định sẽ kiềm chế, không để đi quá xa. Cùng lắm thì chỉ trao nhau một nụ hôn, thế thôi. Với đàn ông, một nụ hôn đặt vào môi người con gái đẹp như Tuyết Trinh là hoàn toàn có thể chấp nhận được chứ.
Tự bào chữa như thế, y yên tâm phần nào. Y chọn cái áo sơ mi duy nhất có dưới hai chiếc khuy đứt diện vào người, xong vào nhà vệ sinh cơ quan lấy lọ nước hoa xịt phòng bơm lên đầu. Y tìm chiếc áo trắng chuyên dùng làm mụn vá, xé một mảnh buộc vào cánh tay trái. Rồi y tự tin nhằm hướng điểm hẹn thẳng tiến, miệng huýt sáo "cuộc đời vẫn đẹp sao ..."
Y bồn chồn. Đã lâu lắm kể từ khi lấy vợ, y mới lại có cái cảm giác được chờ đợi. Nhưng y không phải chờ lâu.
Vợ y xuất hiện:
- Anh đợi Tuyết Trinh?
Cô nhìn chằm chằm vào miếng vải trắng làm ám hiệu trên cánh tay trái y, như là xác minh lại vật chứng lần cuối, tránh để oan người vô tội. Rồi cô ấn lá đơn xin ly hôn đã viết sẵn vào tay y:
- Anh ký vào đây. Ký xong thì tha hồ đi mà tìm cái cô Tuyết Trinh của anh.
Y đứng như trời trồng, bỗng hiểu ra tất cả. Rồi bắt chước người xưa ngửa mặt lên trời than rằng: "Trời đã sinh ra ta, sao còn sinh ra cái mạng Internet".
(Viết từ tiểu phẩm cùng tên của NTT đã công bố)
Lần sửa cuối bởi Tường Thụy; 19-07-10 lúc 07:02 PM
|