Trách tim ḿnh chẳng đủ vô t́nh
Thôi em không che mặt nữa
Không gạt gẫm ḿnh tự dối đă quên
Triền cát đó hôm nồng nàn ngọn sóng
Em hiểu ḷng em da diết thật nhiều
Em thôi hỏi v́ sao can cớ
V́ sao anh...? V́ sao những phôi pha
Người có thể lối quen không về lại
Th́ riêng em cũng thương nhớ thật thà
Em không hỏi Nguyệt Tơ v́ đâu nữa
Giữ lặng thầm giấc mộng dẫu khói sương
Cũng không trách một thời em khờ dại
Quyến luyến không thôi hoa lá cung đường
Là em vậy, kệ người bao đổi khác
Vẫn tạ ḷng tay nắm một mùa giông
Như trẻ nhỏ nhớ muôn đời cổ tích
Em giữ trong em anh của lần cùng...
PL 25.8.2021