Canh Khuya_Thơ Phiêu Dao
Đêm vắng canh khuya một tiếng chầy
Nỗi lòng thục nữ có ai hay? Thâm khuê u ám sầu dâng vút Rượu thỏa lòng chưa những nỗi này? Mâm son vắng bóng khách cao tài Như kiếp hồng nhan chưa gặp ai! Cánh liễu mong manh,ngọc dễ vỡ Anh hùng đâu? hở bóng trang đài? Anh hùng vác súng gác nơi xa Phía sóng lênh đênh,phía hải hà Để cho yêu dấu xa muôn trượng Mắt ngước nhìn xa,xa rất xa... Đêm vắng canh khuya một tiếng chầy! Nổi lòng thục nữ chẳng ai hay! Quan hà yên ắng,êm bờ cõi Đâu biết có người khóc chốn đây Phiêu Dao |
Đun Thuốc
Đêm mưa trăng lạnh dáng hoa gầy Môi nhạt son hồng hương chẳng bay Sầu khóc thâu canh sầu giận dỗi Khuê phòng khép mạnh cửa lung lay Anh ngồi đun thuốc khói mơ màng Em bệnh nằm co khóc Nguyệt San Em ghét cả anh,ghét tất cả Ghét đàn bướm nhỏ lượn bên đàng Em ơi! đừng khóc ướt lầu trang Lá ở trên cây sắp ngả vàng Chén thuốc vừa đun còn nóng hổi Chứa lòng anh cảm phận hồng nhan Anh ở thư phòng nghe tiếng kêu Tay buông quyển sách nhìn người yêu Mặt xanh môi tái, tay ôm ngực Chẳng nói gì! Nhưng tâm sự nhiều Phiêu Dao |
Chưa Có Thu
Hôm ấy, lòng ta chưa có thu Mà đông đã đến hẹn sương mù Không ai sưởi ấm trái tim lạ Đơn độc với sầu bước lãng du Rồi ta tinh nghịch tự hôm nào Hồn thả không trung bay vút cao Nhún nhảy cùng nàng vui tuế nguyệt Nỗi buồn vừa dứt, chợt xôn xao Anh vẫn dại khờ, em trắng trinh Đôi con hồ điệp cánh lung linh Em khoe tà áo màu sim tím Anh chộp nhành hoa đứng gợi tình Ngày nọ, anh còn sốt cỏ khô(1) Hễ ra ngoài nắng, tối anh ho Kiếp này không thể gần hoa dại Chỉ ở bên em-cánh liễu bồ Ước nguyện cùng xây một túp lều Hai tim chung nhịp với chung kêu Hơn cả kim tiền hơn cả ngọc Ôm nhau hối hả, thương nhau nhiều Cho đến hôm nay, không thấy thu Vì thu ngày trước xa tít mù Thương người con gái năm xưa ấy Ta trách thân ta ấm nệm nhu PD ===================== (1) Dị ứng phấn hoa dại, trong mùa viêm nhiệt, tiếng anh gọi “allergy” |
Hoài Niệm
Khi nhìn viễn tượng buổi tròn trăng Lòng ấp ngây thơ không vết hằn Ngẩn mặt nhìn lên cười rạng rỡ Tay ôm quyển sách bước thung thăng Nhuỵ ướm hồn hoa, nắng nhuộm đường Vàng ngay lối gót ánh muôn phương Gió chen với tóc,reo theo lá Chân cuốn cuồng theo tiếng trống trường Không đoái hoài chi những tiếng yêu Con tim hời hợt ngẩn ngơ nhiều Làm thinh cuối mặt chưa hò hẹn Chưa biết mộng mơ, chưa biết yêu Tháng đến ngày qua lòng động lòng Chiều mơ tối tưởng đã hay mong Não nề chun chút lòng vương tử Đã nhận vần thơ nhưng dối lòng Ngày kia,Cuộc thế hết thanh bình Em ở hậu phương,anh chiến chinh Chưa kịp buông lời thu đã lỡ Em ôm bóng lạc,anh vô tình Phiêu Dao |
Huệ Thanh
Bước động hoa sen mọc gót hài Dáng tiên phơi phới thoát trần ai Phất trần óng ánh đời như mộng Đồi trọc mây xanh kẹp chẳng cài Ta buồn cho một đoá lưu ly Ngẩn mặt nhìn em…chẳng nói gì Chuông gõ chùa vang tâm vướng nhịp Lòng si tình hận lệ trên mi Được biết sư cô tên Huệ Thanh Đã buông tình cũ,chôn xuân xanh Má hồng thư thái,tâm an lạc Tỉnh lặng làn mi duyên chẳng thành Người trần luôn hẹn chữ yêu đương Cắm cúi ôm nhau ắp mộng thường Từng cặp chim hồn say ngất ngưỡng Chỉ nàng lặng lẽ hướng Tây phương Chao ôi! Ta tiếc cái xuân thời Đứng dưới hiên chùa gọi “người ơi!” Yêu đoá mười giờ chưa kịp hé Hành trì phong kín cả mơ đời Có phải chuyện tình Điệp với Lan? Còn đang hiện hữu giữa nhân gian Ầm ầm níu kéo như điên dại Nước mắt ni cô,nước mắt chàng Phiêu Dao |
Ta yêu em
Ta yêu em... Còn em không yêu ta Nửa hồn đã chết hoá thành ma Bám theo hình bóng người yêu dấu Khó khép làn mi cố khóc oà Rồi lại mênh mông tiếng thở dài Thênh thang sầu muộn khóc bi ai Ắp ôm kỉ niệm xưa huyền thoại Đôi mắt lần theo những dấu hài Ta vẫn cuồng si với lửa tình Đã mang hoa bướm vào hồn trinh Còn em say với mùi chân lý Luôn muốn trần gian là mối tình Em cắt tóc mây,đoạn tuyệt tình Trăng mờ nước đục, hoa không xinh Nhưng mà nơi chốn am mây đó Một đoá hoa sen hương ngát tình Em quên đi mất chiếc khăn hồng Chuyện của một thời,chuyện của Đông Em đã quên anh-người thế tục Giã từ lối nhỏ buổi xuân nồng Em đi tu... Còn ta vẫn đi theo... Tay xua cỏ mọc,bước lên đèo Biết đâu hai kẻ cùng thành Phật? Sánh bước bên nhau,ta được theo... PD |
Duyên Phận Chưa Tròn-Thơ Phiêu Dao
Tình thủa trước như dàn tranh phong thủy
Có đôi hồn ẩn nấp chốn thâm khê Mê nhau mãi mà quên đời phù thế Anh tiều phu,em thiếu nữ sơn khê Vì buồn gió nên hoa gầy trăng lạnh Bốn mùa thơ tàn tạ giữa thời gian Anh vẫn bước với lời ca sáo rỗng Khói lênh đênh bên cảnh núi mơ màng Rồi hai ngả chia đôi từ thủa ấy Anh lụy tình,em rạo rực vàng son Lòng băng giá theo cùng ngày tháng héo Và hình như duyên phận chửa vẹn tròn Phiêu Dao |
Trái ngang
Em cất bước để lệ lòng trên mắt Và sầu rơi trên những cánh tay khô Một cảnh tượng với muôn ngàn huyễn hoặc Đời trái ngang và một cánh liễu bồ Em đứng đó_một trời thu có phải? Ngã ba đường tóc lộng gió hôm nào Ta hội ngộ giữa muôn trùng im lặng Để tiếng buồn kềm lấy tiếng xôn xao Phiêu Dao |
Thương Em
Thương em một kiếp hồng nhan Thân chôn mộ địa lỡ làng nét xuân Lao đao nắng Sở mưa Tần Cuối đời lận đận lại rưng rưng sầu Sông sầu bể khổ vì đâu? Để đôi ý hiệp tâm đầu chia phôi Đến giờ,tóc bạc da mồi Sơn minh thệ hải trong tôi ghi lòng Em về ngự cõi Lư Bồng Anh than khóc giữa thinh không ta bà Từ ngày hai ngả cách xa Anh vừa tỉnh, lại khóc oà ngất đi Không ngờ em đã ra đi Ngọc cười hoa thốt nhu mì còn đâu! Thời gian thấm thoát trôi mau Điên cuồng nhớ /loạn cuồng câu /thơ trào Phiêu Dao |
Hẹn nhau
Hẹn nhau giữa ngã ba đường Ngờ đâu lạc giữa muôn phương chợ đời Hai ta đóng vở kịch đời Gặp nhau mắt ướt im hơi lặng buồn Ngày em bước,đẫm lệ tuôn Còn ta len lén nỗi buồn vương mang Mộng về ngày ấy xuân sang Tình yêu tựa sóng dịu dàng ru êm Một hôm gió cuốn mây mềm Chia tay chua xót tình thêm tội tình Một chiều ôm ấp thơ trinh Rưng rưng dĩ vãng một mình rưng rưng Hôm nay,tim bổng ngập ngừng Nhìn em,ngấn lệ,bước chân gọi buồn ………………….. Hẹn nhau giữa ngã ba đường Ngờ đâu lạc giữa muôn phương chợ đời Phiêu Dao |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 10:56 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.