Thơ in
TÔI LÀ CON LỪA
Đừng có cười với tôi như thế Mất công tôi lại ngơ ngẩn ngắm nh́n Đừng dỗi hờn với tôi như thế Em là chung đâu phải của riêng Đừng loá mắt tôi bằng chúm chím nồng nàn Đừng ru tai tôi bằng líu lo đường mật Mắt tôi đă vỡ tan Tai tôi giờ điếc đặc Tôi,con lừa đi t́m hạnh phúc Em kiêu sa lộng lẫy khoe hương Con lừa ngốc bị hương em đánh gục Nai lưng ra cho em cưỡi dặm trường Có con lừa mang trên lưng công chúa Cứ tưởng ḿnh hạnh phúc nhất đời Nâng niu lắm chiếc yên cương bằng lụa Em cợt đùa như thể tṛ chơi Em công chúa thích người săn kẻ đón Thích soi ḿnh trong mắt những chàng trai Tôi con lừa mang thân nhỏ mọn Chẳng muốn chia em với bất cứ ai Vậy thôi nhé để con lừa cất bước Yêu con lừa chỉ có con lừa Thứ em yêu là phấn son gương lược Gặp nhau rồi nhắc chi nữa ngày xưa Vịt Anh |
Cạn t́nh
Người đă bỏ ra đi Để hồn ai....trống vắng Gió lặng, nắng thôi vàng Nuốt sầu...tim ai nặng Người hiểu là ai nhớ Người biết tỏ ai buồn Sao lặng câm đâu đó Ai lệ ḷng nhẹ tuôn Nên chăng sầu người lạ Đáng chăng nhớ người dưng Đôi khi hồn hoá đá Rồi mắt lệ phải dừng Mật yêu thắm trên môi Hương nồng c̣n vương tóc Nhưng người quá xa xôi T́nh c̣n chi để khóc! Bụi đường |
Thơ cho mẹ
Thơ cho Mẹ chọn hoài không đủ chữ Vạn lời hay thiên hạ lấy mất rồi Con muốn viết một bài thơ đẹp nhất Một bài thơ riêng của Mẹ mà thôi Ḷng chan chứa mà bút con vụng quá Mẹ như hoa, con thợ vẽ non nghề Pha không nổi sắc màu bao dung đó Trước ảnh Người bất lực bút nghiên rê Mẹ là Sao? Là Trăng? Là Nắng? Là Bầu Trời? Là Ngọn Lửa? Ngọc? Châu? Con lục lọi ngôn từ không ví nổi Mẹ thiêng liêng kỳ diệu của tinh cầu Ơn chín tháng, công ba năm ẵm bế Mẹ ngăn sương, che gió ủ chồi non Tre độ lượng nhường ḿnh cho măng mọc Vạn lời thơ trước Mẹ cũng sáo ṃn... Thơ cho Mẹ, bài thơ hoài dang dở... Ư từ nào nói hết những bao la Cây cặm cụi, oằn lưng ḿnh chắt nhựa Nuôi chồi con không tiếc lụi vóc ngà... Con nợ Mẹ đâu chỉ bài thơ đẹp Đổi cả đời không trả hết công lao Mùa báo hiếu, vần thơ không viết nổi Hoa trắng cài lên, thương mẹ nghẹn ngào... Phale Vu Lan 2010 |
Mời anh đến quê em
Mùa Xuân này mời anh đến quê em Cùng vui ngắm trăng lên, chong đèn đêm nấu bánh Cùng thả thuyền ước mơ trên ḍng Hậu giang phẳng lặng Cùng em với bạn bè đi xin quẻ vận lúc đầu năm!! Mùa Xuân này anh hăy đến quê em Bến Ninh Kiều bao năm dài vẫn luôn t́nh tự thế Chợ nổi Cái Răng mỗi sớm vẫn xôn xao dù bao thế hệ Câu Dạ Cổ măi đậm đà theo từng nhịp sóng dâng Một lời mời chân thật gửi tới anh Từ tận đáy ḷng thành của người con sông nước Giá có thể trải hồn ra để cho anh nếm được Hương phù sa quê em ngọt mát đến dường nào Những cánh đồng dài c̣ săi cánh trời cao Sóng lúa lao xao nói cười chào Xuân mới Em sẽ mặc anh xem chiếc áo bà ba ngày mẹ cưới Mấy chục năm rồi hương rạ vẫn chưa vơi Em sẽ chỉ anh xem ấm áp những nụ cười Những giọt mồ hôi ướt đầm lưng áo mẹ Những vết chim di, đốm đồi mồi trên đôi tay một thời son trẻ Đă nhạt sắc thời gian cho em chắp cánh ước mơ đời ….Về cùng em Xuân này nhé người ơi… Đông Dung |
Lạc giữa mùa xuân
Em đan khăn nhưng chẳng dám tặng người Bởi em thấy nụ cười mong manh quá Muộn sầu kia phải chăng là khách lạ Giữa đường đời muôn ngả chợt dừng chân.. Bởi sợ nên em chẳng dám chuyên cần Đâu biết được là xuân đang dần tới Màu nắng vàng ấm giữa trời cao vợi Cuộn len tṛn vẫn đợi để thành khăn.. Em giận ḿnh giận luôn cả mùa xuân Giận hơi ấm xua tan dần ngày lạnh Giận đàn én cứ mải dang đôi cánh Đón nắng về trên mảnh đất quê hương.. Đâu phải người? Em không biết yêu thương Không thấy vui, vấn vương màu nắng ấy Mùa đông dài và lạnh lùng đến vậy Để ai chờ, ai đợi đấy mùa xuân.. Em ngập ngừng đợi cái rét nàng Bân Chút hơi lạnh lúc nắng dần ấm áp Chuyện người xưa vô t́nh em lắp ráp Để t́nh ḿnh đi lạc giữa mùa xuân ... Hoatigon208410 |
Xuân Lặng
Mỗi độ xuân về lại nhớ Cha Ḷng con tựa gió thoảng la đà Nhành mai trước ngơ âu sầu nở Đóa huệ trên bàn ủ rũ sa Vẫn đợi cơm chiều lan khói bếp C̣n mong nắng sớm tỏa hiên nhà Giờ nghe nhịp gơ thời gian điểm Thổn thức đêm trường dạ xót xa. Lăo Hạc |
Lạ!
Bài thơ này anh viết buổi tàn thu Khi cánh gió trở ḿnh se se lạnh Và bầu trời những đụn mây đặc quánh Bàng bạc sương buổi sớm chẳng b́nh minh Mắt dơi xa xăm mà đọng đáy ḷng ḿnh Nghe thời gian vùn vụt trôi giao ḥa miền tri thức Con tim trong lồng ngực Nhịp đập đều thanh thản chẳng buồn chi Nhân gian ơi! Vạn kiếp đổi thay ǵ? Môi khẽ điểm nụ cười ta chợt hiểu Chẳng có riêng chung thừa thiếu Một ṿng tṛn vá víu mảng màu tô. Kehotro |
ĐI XA
Bịn rịn nh́n con bóng khuất dần Lưng gầy mẹ đứng giữa mùa xuân Mai em sắp đũa cơm thừa xuất Mốt chị chan canh bát lẻ phần Sợ tối dầm mưa rồi sụt kư Lo ngày dăi nắng sẽ hao cân Xa nhà đằng đẵng hai năm lận Bụi nối hàng xe mắt ngấn ngần MoonRiver 23.02.2011 |
NGUỘI
Lửa ái trong tim đă nguội rồi Nghiêng hồn trút cạn mảnh t́nh lơi Đường hoa úa nhạt sầu rưng tiếng Lối mộng tàn phai tủi nghẹn lời Một kiếp sai nguyền không trách phận Ngàn năm lỡ hẹn chẳng than đời Vùi chôn kỉ niệm vào quên lăng Thả hết hương nồng phía nguyệt rơi. TS 23.03.2011 |
Tự vẽ...
Pha màu Để ...tự vẽ ḿnh Ngập ngừng Chấm bút Vẽ h́nh ... hay tâm ...??? Khung trơn vẫn cứ lặng thầm Bút trơ bất động Nín câm như người ... Vẽ ǵ... ??? Tâm ...thiếu tiếng cười...??? Vẽ ǵ ...??? Hờn tủi...Xuân đời chóng qua ...??? Vẽ ǵ... ??? T́nh đắng trôi xa ...??? Hay là ... Vẽ những thật thà trong tôi ??? Chưa vẽ mà lệ đă rơi Thương ḿnh ngu dại từ thời tuổi xanh C̣n bao ước nguyện chửa thành Ḷng dù trăn trở cũng đành bỏ qua... Tay run... Mực rớt... Lệ nḥa... Vẽ sao ...??? Để được ... Tôi là chính tôi !!! QN 20/2/2009 |
NGANG TRÁI
Có một lời yêu ngỏ muộn màng Mà thành mong nhớ cháy tâm can Thương em ṃn mỏi cùng năm tháng Nh́n bóng xuân qua lệ mấy hàng. Có cả lời thương đến xót đau Một thời thiếu nữ đă qua mau Nỗi buồn mờ ảo như sương khói Biết đến bao giờ ta có nhau. Có một ngày thu nắng úa vàng Anh về bên ấy đón em sang Bến xưa côi cút chồn chân ngóng Dơi măi con đ̣ đă quá giang. Có những buổi chiều trong lặng im Em ngồi bến nước lắng con tim Mắt nhung thăm thẳm sầu đơn chiếc Em nhớ, em mong một bóng h́nh. Có những lần đi sắp tới nơi Đoạn đường c̣n lại hóa xa xôi Em ơi! … Tiếng gọi tan theo gió Có lẽ t́nh ta măi thế thôi. Anh biết ḷng em khó giăi bày Biển cồn sóng nhớ vỗ chiều nay Mặt trời chín đỏ nơi đầu núi Thiêu đốt hồn anh em có hay. Tường Thụy |
Vu lan nhớ Ngoại
Vu Lan năm nào trời cũng mưa ngâu Rả rích trần ai điệu buồn tháng bảy Gió chở về đâu những chiều phương ấy Lẫn tiếng chuông chùa lời nguyện phương đây Hai thế giới xa cách biệt đêm ngày Ranh giới mỏng manh cố t́m chẳng được Chức nữ - Ngưu lang đợi cầu ô thước Ta đợi cầu nào gặp lại người thân? Mười sáu năm dài thăm thẳm mùa trăng Tiễn bước ngoại đi, bao giờ trở lại? Đứa trẻ ngày xưa vẫn c̣n nhớ măi Những món chay từng dịp lễ vu lan Lễ thưở c̣n thơ khăn áo rộn ràng Ngoại dắt tay đi viếng chùa khấn phật Xin nước b́nh an mang về đem cất Ngày mới sang dành rửa mặt cho con Mười sáu mùa qua ngoại đă không c̣n Đại lễ vu lan cận ngày đám giỗ Tiếng mỏ lời kinh gởi vào nấm mộ Dăm món chay bày khói vẩn hương cay… Ngoại sẽ làm ǵ phương ấy, chiều nay? Có thấy được con – không c̣n bé nữa Tuổi ngoại nhiều thêm – ai làm điểm tựa Chốn ấy cổng chùa - bậc cửa cao không? Sheiran 24/08/2010 |
BÓNG NGUYỆT HẰNG SOI
(Kính tặng Sư huynh Bcdt) Nhẩm tính thời gian, chạnh nhớ thầy Sông đời băo tố mịt mùng vây Dày công giáo dưỡng mùa hoa rộ Tận sức bồi vun vựa trái đầy Nước biển đong t́nh, khâm phục thế Sao trời đếm nghĩa, tự hào thay Tṛ ngoan khắc tạc lời khuyên nhủ Bóng nguyệt hằng soi lộng tháng ngày. Nắng Xuân |
Ḥai niệm
Hạnh phúc tan rồi mỏng tựa sương Nằm nghe gió thổi rát đêm trường Người đi giá lạnh ôm ḍng nhớ Kẻ ở đau buồn níu sợi thương Tiếc nuối thời gian đời mộng ảo Vùi chôn kỷ niệm cơi vô thường C̣n đâu một thuở nồng ân ái Trở giấc sao ḷng chợt vấn vương Traveler 9/12/2010 |
Nơi t́nh yêu bắt đầu
Khi ḍng máu vẫn c̣n chảy về tim Th́ nỗi nhớ len vào từng nhịp thở Có phải khi nụ hoa kia vừa nở Một cơi ḷng cũng tan nát v́ yêu Hỏi v́ sao nhớ nhung đă thật nhiều Mà cuồng nhiệt vẫn nồng nàn thế nhỉ Với t́nh yêu có đôi đều đáng nghĩ Quên thân ḿnh chỉ nghĩ đến người ta Có phải yêu cỏ dại sẽ nở hoa Và côn trùng thoát kén tù mọc cánh Vẫn tiếng kêu triền miên đêm hiu quạnh Chỉ v́ yêu nên cái chết nhẹ tênh Ôi tiếng ve cho mùa Hạ mông mênh Tiếng dế nỉ non giữa mùa thu quyến luyến Cho nắng lên soi những ǵ đẹp tuyệt Phút huy hoàng rồi câm lặng thế thôi Và rồi hoa cỏ côn trùng cũng có đôi Yêu tự nhiên bốn mùa cùng nỗi nhớ Cho thế gian hiền ḥa theo nhịp thở Cho t́nh yêu như vừa mới bắt đầu Yeu100C |
Em có về thăm Đà Lạt nữa không em?
Em có về thăm Đà Lạt nữa không em? Nơi những con đường thông trải dài lộng gió Thung lũng cao nguyên chiều rơi vàng ngọn cỏ Đêm Kơ Ho ánh lửa bập bùng. Em có về thăm Đà Lạt nữa không em? Nơi suối Bạc, suối Vàng mông lung xa ngái Hồ Than thở - chuyện t́nh xưa huyền thoại Đỉnh Lang Biang vọng măi ngàn xanh. Em có về thăm Đà Lạt nữa không em? Thăm thác Camly giữa lưng chừng-trắng xóa Chiều Prenn-chiều không vội vă Thiền viện Trúc Lâm sắc tím Phượng đậm đà. Em về thăm Đà Lạt nữa đi em Để anh được khoác áo giùm em ngăn làn sương mỏng Được đi bên em trong hoàng hôn tĩnh lặng Dưới những khóm hoa rừng thoang thoảng hương bay... Về nghen em ... Ủ ấm một mùa say! Huyzozo |
Vườn xuân
Một sáng mai xuân đẹp tuyệt vời Chồi non thức dậy ngậm sương rơi Căng đầy sức trẻ tươi t́nh đất Phủ kín màu xanh thắm nghĩa trời Rễ bám tầng sâu gom góp lực Thân x̣e tán rộng chắt chiu hơi Ô ḱa nắng chở b́nh minh tới Nhuộm sắc muôn hoa nở tặng đời. Cá Chuồn 01/2010 |
Tặng những người ở lại (Nhớ Cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn-Góc t.R-Hồng Phúc) (kỷ niệm 81) Cỏ xót xa đưa tiễn một người Bay đi thầm lặng lánh tṛ chơi Hoa vàng mấy độ nào muôn thuở Giọt lệ thiên thu chẳng nửa vời Nắng thủy tinh về quay quắt nhớ Mưa mùa hạ đến năo nề vơi Ai ngoài cánh cửa sầu hiu hắt Những giọt mưa khuya lạnh ră rời ntd Mười Năm Thương Tiếc (kỷ niệm 82) Ngọc Tiên Có một ngày như thế hỡi người Bên đời hiu quạnh phút dừng chơi Hành ca bản nhạc t́nh ngây ngất Ở trọ lời thơ ư tuyệt vời Giọt nước cành sen kia vội mất Gia tài của mẹ đó liền vơi Em đi bỏ lại con đường cũ Hăy sống giùm tôi chẳng được rời |
T̀NH CỜ - CỜ T̀NH
(Hạng nhất cuộc thi thơ 2009) Kịp đến chào xuân dựng ván cờ Trên hà đối thủ nơn như tơ Voi quỳ một thớt uy phong nhử Ngựa sắp đôi bên dũng mănh chờ Hăm ải xe càn toan thử nước Khai thành pháo dập tính lừa cơ Hoà giao trận chiến cam go thật Dự khán binh quan nhọc muốn đờ Trainhaqueso1 |
Buông Thả
Buông.... Buông yêu nghiêng cả ráng chiều, sáng tinh mơ vấp liêu xiêu. Lạc về... Buông quên hun hút tỉnh mê, chập cheng vấp ngửa bốn bề. Tịnh không... Buông buồn trắng phếu phố đông, chớm mùa nỗi nhớ chênh chông. Lẻ ḿnh.... Buông rơi em giữa vô t́nh, thinh âm cũng một vô h́nh. Hoang vu... Thả....... Thả chút vàng vào Cúc ngẩn ngơ cả mùa thu. Thả chút tím mây mù lặn Trăng vào đáy Nước. Thả ánh nh́n vào mắt cḥng chành ai lối về. Thả chút hờn vu vơ giấc đêm dài chợt thức. Thả chút cay vào cốc ngây ngây men rượu say. Thả em rơi một ngày dại khờ day dứt nhớ.. XR's Tequila |
ĂN TẾT Ở ĐÂU ?!...
Đêm hiu quạnh tấm thân gầy côi cút Giữa đất trời giá lạnh rét thâm da Trời sanh chi lận đận kiếp không nhà Nơi xó chợ đầu đường là màn chiếu Giờ Tết đến em vẫn c̣n thất thểu Chẳng nơi dừng điểm nghỉ biết đi đâu?!... Sao người ta cuộc sống quá sang giàu Em đói rét giữa chợ đời đen bạc Mưa tuôn đổ trời thổi cơn gió bấc Chẳng thương t́nh giá lạnh cảnh lầm than Quần tả tơi áo rách mướp cơ hàn Tết em đợi chẳng áo hoa quà bánh Đời nắng gió bụi trần sương giá lạnh Đêm mưa buồn ngày rạng sáng b́nh minh Tương lai em có ai đoái thương t́nh Bao nhiêu nữa những mảnh đời bất hạnh?! … Trần Nguyễn |
Bức tường ngăn
Anh xây bức tường lạnh Ngăn con đường chung đôi Em về nơi hiu quạnh Chắc anh mừng vui hơn Ừ thôi, em chấp nhận Đứng bên tường anh ngăn Trả dây t́nh vướng bận Em trú ḿnh xa xăm Bức tường chia hai nửa Rạch ṛi anh và em Cuộc t́nh buồn muôn thưở Cố chi đời lấm lem Duyên ḿnh nghiệt oan thế Em cam phần đă lâu Đứng bên đời lặng lẽ Có trách ǵ nhau đâu? Anh sợ điều chi vậy? Bỏ công xây thêm tường Hay lo không che đậy Được tim đă dần thương... Sa Thạch 07.01.11 |
HOÀI NIỆM.
Chiếc cầu tre gập ghềnh. Cứ vắt va vắt vẻo. Ai đi qua bao nẻo. Có nhớ về quê xưa. Quê xưa gầy guộc lắm. Rặng tre già ngh́n năm. Thả lá vào thương nhớ. Những buổi chiều xa xăm. Em đi từ một độ. Tím ḍng lục b́nh trôi. Rơi câu ḥ chơi vơi. Dọc theo triền sông vắng. Quê xưa vàng hực nắng. Ngoại hong tóc ngoài hiên. Những sợi tóc màu tiên. Đưa ngoại về quá văng. Mùa đi dài năm tháng. Con đ̣ cũ đă già. Chợt chiều nay loáng thoáng. Thương nhớ về quê xa. ( 6/12/09 - HNhu ) |
LẦN ĐẦU TIÊN
Lần đầu anh gặp em Hoàng hôn buông nắng nhẹ Em chỉ cười khe khẽ Anh cũng lén nh́n thôi... Lần đầu ngồi bên em Trời đổ mưa bất chợt Lối về đêm lạnh ướt Tay chạm khẽ bàn tay... Lần đầu nắm tay em Thoáng ngượng ngùng, run rẩy Quán vắng... mưa.... vẫn thấy Nghe ấm áp ḷng nhau... Lần đầu anh ôm em Thời gian như lắng đọng Mưa theo vào lối mộng Bối rối cả giấc mơ... Lần đầu anh hôn em Mưa ngừng rơi em nhỉ Bao nồng nàn thi vị C̣n đọng măi trên môi... Lần đầu... nhớ không em Cả đất trời ḥa quyện Ánh mắt trao thương mến Biển chiều phút b́nh yên... Ôi... những lần đầu tiên Sao ngọt ngào đến vậy Lửa trong tim bùng cháy Như lần đầu biết yêu !... Nhím con |
NGÀY MỚI
Hừng đông nắng sớm khẽ vươn chào Rực rỡ vầng hồng đă nhú cao Núi thẫm muôn trùng mây lướt nhẹ Đồng xanh vạn dặm gió đưa rào Chim rời nhánh biếc tung ḿnh lượn Bướm đậu hoa vàng nhịp cánh chao Thiếu nữ nhà bên ḥa giọng hát Ḷng nghe chợt cuộn sóng ba đào. VMT 05/04/2008 |
NGÀY & ĐÊM
Đêm và ngày xoay ṿng trái đất Trái đất quanh mặt trời Anh & em Triền miên Vũ trụ Quay.. Quả địa cầu quay quắt thức đêm Một tuần, một tháng, một năm Bao nhiêu cái trăng rằm rạo rực Hơi thở t́nh nhân ngậm ngùi Nhớ quên_tỉnh thức Làm nên những miền kư ức Bao nhiêu năm cuộc đời Được_mất C̣n nhớ nụ hôn xưa Trái đất tṛn Ta lại gặp nhau bên thềm năm cũ Thời gian quay ṿng cho anh em gặp gỡ Mắt len lén nh́n Không dám nghĩ c̣n thuơng Phải chờ kiếp sau ư Ta t́m nhau Vô thường Lạc bước Trăng sao, mặt trời, Không gian và đất Nhật nguyệt nối yêu thương Khát khao ngọt mật Bấy nhiêu năm cuộc đời ta vẫn t́m nhau Đợi ngày gặp mặt Tinh tú vẫn xoay ṿng Đêm thức ngày mơ... Hoàng Giao |
LỜI SƯƠNG KHÓI
Anh không nói làm sao em hiểu được Phía cuối trời mây trắng có c̣n bay Đông đang về ai ủ ấm ṿng tay Đêm giá lạnh ai là người che chắn Anh không nói làm sao em biết được Anh nghĩ ǵ trong khoảng trống chia xa Mỗi chiều tàn nỗi nhớ có diết da Hay ai đó vẫn vui cùng người khác Anh không nói làm sao em dám ước Vẽ thu buồn trên chiếc lá phong rơi Để đêm dài trong hoang hoải chơi vơi Nụ hôn ấy đốt cháy trời kỷ niệm Anh không nói ….chỉ có lời sương khói Lời sóng buồn lỡ hẹn với ḍng sông... Thu Phong |
Đêm buồn
Khi cô đơn, Người ta cần ǵ hơn một ṿng tay ấm? Đêm rất dài và rộng, Nỗi nhớ thấm dần trong từng hơi thở thời gian. *** Bởi trót làm kiếp đa mang, Nên một đời làm thân dă tràng xe cát. Biển dại khờ muôn đời ngân nga hát Sóng bạc đầu rũ bỏ khối t́nh con. *** Thôi nhé em, từ đây hết hẹn biển thề non, Sẽ chẳng c̣n đôi ṿng tay ấm, Bờ vai xưa không c̣n đủ rộng Khi cô đơn cũng chỉ một mà thôi. *** Ngày mai sẽ pháo nổ tung trời, Rượu mềm môi tiễn em về nơi ấy Khung trời quen bỗng dưng xa lạ vậy? Xác pháo hồng tan nát cả nhớ mong. *** Anh trở về đốt kỷ niệm bên sông, Trang thơ cũ khô cong đôi nhẫn cỏ, Trời trở lạnh hay trong ḷng trở gió? Vạt cỏ may cháy đỏ rát chiều đông. *** Từ đó mùa không c̣n về trên bến sông, Câu chuyện cũ cũng cầm ḷng quên lăng Những lúc cô đơn bỗng thấy ḿnh đi lạc T́m lại ǵ cho đủ ấm ṿng tay? Dongque77 |
KHÔNG MAY
Em bắn mũi tên t́nh ái Không may trúng phải ta thôi Một chiều, hồn ta chết đuối Em dím ta dưới làn môi Chẳng biết khi nào em thật Nào hay những lúc em đùa Chỉ biết những lời đường mật Bây giờ bỗng dậy men chua Hoài Yến |
Tiếng tắc kè trong đêm
(Thức đêm mới biết đêm dài) Tiếng tắc kè gơ nhịp vào đêm như nhịp thở Ta chợt biết đêm dài như nỗi nhớ Thật sai lầm khi ngỡ vạn vật đă ngủ yên trong ṿng tay bóng tối Thật sai lầm khi ngỡ tâm tư ch́m vào giấc mộng những toan lo mệt mỏi Hạt sương không chỉ là hạt sương khi sương đọng mềm lá cỏ Sự sống tiềm ẩn đợi chờ hồi sinh Ta nh́n giấc ngủ của em Những nếp nhăn nhọc nhằn một ngày quần quật dăn ra dưới bàn tay ve vuốt của đêm Chợt hiểu điều lạ lùng nỗi nhớ nhung em cả những khi không xa cách Muốn cùng em tâm sự ngàn lời nhưng không nỡ nào đánh thức Giấc mơ em c̣n vương dấu cơm áo nợ nần Câu thơ ta không làm nên dẻo ngọt bát cơm Ngôn ngữ ngổn ngang thế thái thăng trầm không hóa thành câu hát ru con thay em vỗ về giấc thiên thần bé nhỏ Đêm đêm câu thơ hiện ra trên màn h́nh khi bàn phím vang lên nhịp gơ Khi bước ra cuộc đời có chút dấu vết nào tiếng vang từ tim ta Giọt mồ hôi, giọt nước mắt em là hạt sương nuôi sống lá cỏ đời ta, đời con Câu thơ ta có là tiếng tắc kè vang trong đêm đánh thức được chính ta cơn mê ngủ Sương măi rơi Tắc kè măi kêu Bàn phím đều nhịp gơ Đêm dài thật dài. Quân Tấn |
BỨC TRANH THU
Chiều thu lạc bước giữa kinh đô Em vẽ màn sương nét họa đồ Len theo vạt nắng nghiêng trong gió Mây nhẹ bềnh bồng đẹp tựa mơ B́nh lặng ḍng Hương lững lờ trôi H́nh như thu cũng biết bồi hồi Gió không thổi nữa im chăm chú Lá đă ĺa cành chẳng nỡ rơi... Thành quách uy nghiêm giữa chiều tà Con đường khe khẽ bước người qua Chân không nỡ giẫm lên thềm ngọc Bướm bay la đà trên cánh hoa Ôi! Tà áo dài, chiếc nón nghiêng Lả lướt ṿng quay nhịp Tràng Tiền Thu như nhuộm trắng màu tinh khiết Mắt ngọc ai cười - một nét duyên Em đưa hồn vào trong tiếng gió Trải ḷng theo làn sương mỏng manh Dệt từng chiếc lá lên trời thẳm Em về họa tiếp... một bức tranh. Như Diệu Linh |
Lưỡng lự
Thôi đừng khóc nữa thơ ơi Để ta gỡ chút rối bời trong tim Em chiều nay về cùng mây mùa hạ Hạt nắng cuối ngày phơn phớt trên tay Con đường quen, đă thuộc lối vẫn dài Tiếng yêu cũ giờ sao chông chênh lạ Bánh xe lăn ngập ngừng qua thảm đá Nghe th́ thầm mảnh nứt gơ vào nhau Trong xa xôi hoài niệm vẫy khăn chào Em lạc lơng ngón tay đan không ấm Lửa t́nh yêu c̣n tro tàn cháy chậm Cơn gió về hời hợt ghé qua thăm Hạt tương lai lưỡng lự vẫn đang cầm Gieo hay bỏ khi mùa mưa chẳng đến Minh Thy 29.04.2010 |
Lửa yêu
Đă một lần lửa yêu Rồi hoang tàn lạnh lẽo Đă tưởng lành vết sẹo Giờ lại thổn thức đau Sao cứ nghĩ về nhau Để thêm chồng chất nhớ Sao ta đành lỡ dở Khi lửa yêu vẫn nồng Tưởng đă hết chờ mong Nhưng sao ḷng cuộn sóng Mỗi khi nghe gió lộng Thổi bạt phía không anh Tưởng giả dối chân thành Dơi theo đường em bước Rồi lại giả vờ ước Em nơi ấy b́nh yên Ta giả làm người điên Mong xóa nḥa kí ức Mong quên đi hiện thực Rằng, ta măi yêu em Nothing 26.1.11 |
Kiếp nhàn
Nhiễu sự từ lâu đă chán chường Cất rồi chiếc áo bạc phong sương Ngày đơm hoa cỏ , chung trà nhạt Tối ngắm trăng sao, chén rượu thường Lúc hứng ngâm nga câu Hữu Xạ Khi vui nguệch ngoạc chữ Nhiên Hương Xá ǵ một chút danh hư ảo Đày đoạ nhau chi chốn đoạn trường bcdt - 21/12/2006 |
Mưa đêm
Bài thơ tôi viết để cho ai Ngẫm nghĩ càng thêm luống thở dài Cách trở đôi đường hoa lạnh úa Ngăn chia mấy ngă lá buồn phai Gác vắng chiều mưa cũng hững hờ Mơ màng thả khói thuốc vào mơ Đưa tay hứng vội từng tơ sợi Sợ gió hoang vu buốt đợi chờ Đèn đêm le lói bóng nghiêng nghiêng Ướt cả môi ai mắt diệu hiền Tóc rối đan tay t́nh diệu vợi Vai gầy guộc nhỏ buộc mơ tiên Tí tách tơ khuya đếm giọt buồn Thương em chiếc bóng gội mưa tuôn Ai đưa dáng nhỏ về hiên vắng Buốt giá đơn côi buốt cả hồn Ngũ Hoài |
Đồng chiều
Ta trở về giữa đồng chiều hoang dại Nghe gió ru buồn khúc nhạc thiên nhiên Câu hát ai cuối chân trời ẩn hiện Nghe cơi ḷng ḿnh lạc chốn thiên thai Chiều hoang vắng giữa đồng chiều hoang vắng Cánh chim về nghiêng bóng xuống hoàng hôn Chiều rả rích tiếng côn trùng tha thiết Khúc nhạc đồng quê gieo nỗi nhớ vào hồn Đồng quê trải dài xanh sóng lúa Khói lam chiều hờ hững cuối chân mây Sông uốn khúc ôm lấy làng quê nhỏ Trong ṿng tay câu hát bỗng vơi đầy Dr. Minh |
Đây là những bài thơ của thành viên mà BTC sinh nhật NV dự định in trong tuyển tập thơ mini nhân kỷ niệm sinh nhật NV lần thứ nhất.
PL mời các anh chị và các bạn có bài xem qua, nếu có chỉnh sửa hay bổ sung ǵ th́ thông tin gấp cho PL giùm nhé! |
Quote:
|
Chúc mừng mọi người được in thơ. Ḿnh thích đọc thơ nhưng không biết làm thơ hy vọng vào đây ḿnh cũng sẽ cho ra ḷ một vài khổ thơ của riêng ḿnh :grimace:
|
Thưa bạn Phale, v́ đây là hai bài thơ mà trong những câu đều có tên của một bài hát do cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn sáng tác. Để thể hiện ḷng kính trọng đối với người đă khuất và là một thiên tài của nền âm nhạc Việt Nam nói riêng và của thế giới nói chung; nên chúng tôi mạo muội họa vận một bài thơ của anh Nguyên Thoại và hân hạnh được đăng lên diễn đàn Nguyệt Viên. V́ thế, xin Phale cho chúng tôi được tô đậm các Tên Bài Hát cho rơ phần sáng tác. Xin thành thật cám ơn Phale và BĐH diễn đàn.
Tặng những người ở lại (Nhớ Cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn-Góc t.R-Hồng Phúc) (kỷ niệm 81) Cỏ xót xa đưa tiễn một người Bay đi thầm lặng lánh tṛ chơi Hoa vàng mấy độ nào muôn thuở Giọt lệ thiên thu chẳng nửa vời Nắng thủy tinh về quay quắt nhớ Mưa mùa hạ đến năo nề vơi Ai ngoài cánh cửa sầu hiu hắt Những giọt mưa khuya lạnh ră rời ntd Mười Năm Thương Tiếc (kỷ niệm 82) Ngọc Tiên Có một ngày như thế hỡi người Bên đời hiu quạnh phút dừng chơi Hành ca bản nhạc t́nh ngây ngất Ở trọ lời thơ ư tuyệt vời Giọt nước cành sen kia vội mất Gia tài của mẹ đó liền vơi Em đi bỏ lại con đường cũ Hăy sống giùm tôi chẳng được rời |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:46 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.