Lâu rồi em mới về quê Hàng cau ấy,luống trầu kia ,vẫn c̣n Sao em đôi mắt lặng buồn Nh́n qua sông vắng lệ tuôn mấy ḍng? Từ em cất bước theo chồng Đong thêm nhung nhớ băo ḷng khôn khuây Bây giờ em trở lại đây Hỏi thăm người sống chuỗi ngày không em Biết rằng chếch bóng sao Hôm Nào hay vẫn đợi cánh buồm xa khơi Chẳng v́ một chút men say Chạnh thương bến cũ những ngày yêu xưa Bóng người đăm đắm trong mưa Lẻ loi gom nhặt hương thừa ngổn ngang H́nh như anh ấy t́m nàng H́nh như gió lộng đôi quang đầu bờ Thuyền kia nhẫn nhục đợi chờ ... |
Nè bèo, đổi chỗ 2 từ đi cho đúng luật
Lâu rồi em mới về quê hàng cau ấy, Luống trầu kia vẫn c̣n |
Bèo đă sửa lại theo góp ư của LH,cảm ơn H nhiều nhé!!!:cuoi::cuoi::cuoi:
|
Quote:
Thuyền kia xuôi măi bao giờ mới thôi Biết rằng người đă có rồi Nỗi niềm tâm sự gửi đôi chữ này Cũng v́ một chút men say Ngày không em cả đời này không em Hoa tàn hoa rụng bên thềm |
Về nơi bến cũ gọi đ̣ ơi!
Sông nước mênh mông chẳng thấy người Thanh âm thảng thốt theo con sóng Đ̣ đă đi rồi chở t́nh tôi. |
Quote:
Miếng trầu em vụng đường têm Mặn vôi bỏng miệng dám đem gửi người Anh về cưới quách đi thôi Kẻo duyên lại nhỡ kẻo tôi lại buồn T́nh suông đong nỗi niềm suông Gói ḷng vào cái núm chuông gơ dần Tiếng Đồng sao măi cứ ngân Dội vào hoài niệm triều dâng khúc sầu Chẳng ǵ vọng nhớ đến nhau Ngày rằm anh cứ lên lầu mà nghe T́nh em cắt nẻo t́m về Nương theo ngọn cỏ cận kề bên anh Dẫu rằng tóc chẳng c̣n xanh…. |
Dẫu rằng tóc chẳng c̣n xanh
Cái hoa đă trót gieo cành biết sao Duyên hội ngộ đức cù lao Bên t́nh bên hiếu bên nào nặng hơn Làm chi lỡ một cung đờn |
Quote:
Biết rằng đời sẽ sang trang Bùa yêu lỡ ngậm khẽ khàng lệ rơi Quán xưa chạnh nhớ đến người Dă Tràng ấp mộng chung đôi trăng ngà Đành rằng rồi sẽ chia xa Duyên nông khó gặp nữa là t́nh sâu... |
Cô Y bị ung thư… Tin tức nhanh chóng lan truyền,đồng nghiệp vội vàng quyên góp đến thăm người bạn,người thầy đang đau đớn chống chọi với bệnh tật.Thật không thể ngờ được,hôm trước c̣n tươi cười vui vẻ bên nhau,hôm nay th́… bệnh viện trả về để gia đ́nh chuẩn bị lo hữu sự,cuộc sống của cô tính từng ngày... Đồng nghiệp th́ thầm : Thiệt là khổ thân cô,nghỉ hưu mồng 1,mồng 4 th́ phát bệnh.Không được chi trả ǵ hết,cô giảng dạy đă hơn 30 năm,tất cả các khoản đóng góp hàng tháng cô thực hiện đầy đủ không thiếu một xu,vậy mà giờ trước sự sống và cái chết th́ không có được 10 triệu uống thuốc. Tháng trước cô D xuất cảnh ,lănh một cục hơn 250 triệu.C̣n cô bây giờ không được ǵ,cô chết là chấm hết. Ḿnh nghe cay cay khóe mắt : Hôm trước thấy cô xanh xao quá,ḿnh động viên cô đi khám bệnh,cô bảo : "Cô ráng chờ mấy hôm nữa nghỉ hưu rồi khám luôn thể,giờ tụi nhỏ sắp thi học kỳ mà cô nghỉ th́ không kịp chương tŕnh ôn thi cho chúng nó." Cô c̣n khoe :"Bé nhà cô chịu học lắm,nó xin cô học thêm tiếng Hàn nhưng cô đang kẹt quá,chờ mấy bữa nữa ...." Cô nhẩm tính :"Lương hưu của cô tháng cũng được trên dưới 3 triệu,cô chăn nuôi thêm,buộc bụng chắc cũng d́u được hai em nó qua sông T à!".Vậy mà... Thầy mất đột ngột để cô ở lại cùng hai đứa trẻ nheo nhóc,cô bám trụ với nghề d́u dắt bao lớp học tṛ,một tay cô chăm lo cho hai con thơ dại.Đồng lương ít ỏi nên cô rất dè xẻn,không tham gia vào bất cứ chương tŕnh du lịch nào cùng đồng nghiệp,nhưng đồng nghiệp cưới hỏi,giỗ chạp hay gia đ́nh có tang chế th́ cô không bỏ sót bao giờ.Vậy mà... Đồng nghiệp nhẩm tính : "Nếu cô đi khám bệnh trước đó chừng 2 tháng th́ cô sẽ lănh được tầm tầm 300 triệu,cô có ra đi th́ cũng c̣n để lại cho hai con làm chân ăn học,giờ th́...trắng tay rồi." Ḿnh thắc mắc:"Không có khoản nào sao?". "Có,một tháng lương hưu và mấy triệu bảo hiểm sẽ đi đám ma cô í"...Đau xót... Người ta vẫn không ngại ngần bỏ ra hàng trăm triệu đồng để chạy vào biên chế... |
Nếu biết trước 2 tháng hay 1 năm th́ cũng ko được về 1 cục đâu
Có cô H biết bị K năm 50, cô cứ lấn cấn măi, nếu chữa được mà sống thêm dăm bảy năm nữa th́ cũng c̣n lăi. Không may bị di căn nên năm 54 tuổi mới xin về nhưng ng ta lại ko cho. Sau đó phải mất 1 khoản kha khá mới về được Từ khi ḿnh đi làm tới nay biết 4 cô đang dạy mà mắc ung thư, 3 ng chết, 1 c̣n sống lay lắt. C̣n 2 thầy, 1 th́ vừa cầm sổ hưu đă đi, 1 th́ được mấy năm |
H,họ bảo dạy dưới 20 năm họ mới trả nếu đau ốm.trên 20 năm th́ thôi.họ sợ chi trả họ
...hết tiền |
Quote:
Ngàn sau đến tận ngàn sau vẫn c̣n Tơ duyên lỡ nhịp cung đờn Một lời trao gởi muôn ngàn nhớ thương Rằng như địa cửu thiên trường Dù cho chẳng gặp bên đường ngóng trông Rằng như ṃn núi cạn sông Dù cho chẳng gặp tấc ḷng đâu phai |
Quote:
|
TS cái CD này, chả bao giờ nhân dân cần lao khổ sở như thế!, suốt 2000 năm(nói 4000 là nói phét):fierce:
|
Chuyện Bà Ngoại
Hù… - Úy trời! đứa nào “dậy” bây? Bà ngoài vừa hỏi vừa đưa bàn tay nhăn nheo lên che trán v́ nắng chói mắt. Tôi cười h́ h́ : - Con, bé H nè chứ ai vô đây nữa hả ngoại. Nhận ra tôi, bà ngoại cười hiền lành: - Bé H hả con? bộ hôm nay không đi dạy sao mà lên chơi đó? con gái con đứa “d́” mà chưa thấy mặt đă nghe tiếng rùi hà. - Chài ai, đi dạy th́ cũng phải có ngày nghỉ chứ ngoại, bữa nay chủ nhật mờ, ờ mà ngoại súc rửa làm cái ǵ cả một đống chai nhựa vậy ? Bà ngoại nhỏ nhẹ xoay người trên cái ghế con, vuốt bàn tay già nua phân trần : - Ngoại súc rửa sạch sẽ để sẵn đây, cái nào ra cái đó, có người mua ve chai tới th́ cho người ta làm phúc, ḿnh rửa sạch sẽ người ta cầm nắm không dơ tay con. Tôi ngạc nhiên: - Ngoại cho người ta th́ họ tự súc rửa chứ? mà ngoại ơi, mấy bà mua ve chai á, họ để dồn đống rùi đem cân kư cho vựa phế liệu, ở đó có nhân công súc rửa chớ ngoại lo ǵ. Ḿnh cho là phúc rùi, ngoại cứ lọ mọ đi ra đi vô sàn nước ướt át thế này trượt ngă th́ nguy. Bà ngoại móm mém bảo: - Th́ biết là “dậy”, rảnh rỗi th́ ngoại làm hộ, chai lọ ḿnh xài ḿnh tự súc rửa để người nào cầm đến cũng an ḷng vui vẻ, không có cảm giác nhờm gớm. Đồ phế thải cũng cần sạch sẽ chứ con. |
Chuyện Mợ…
Mợ ghen,v́ cậu có quá nhiều nữ bệnh nhân ái mộ, gọi điện hỏi về t́nh trạng bênh tật của họ nhân tiện hỏi thăm luôn…cậu. Mợ chờ cậu ngủ say, lén lấy điện thoại cậu mang xuống nhờ tôi mở xem tin nhắn, lư do là mợ hổng biết…xài cái điện thoại toàn tiếng Anh tiếng em ! Tôi không nhịn được cười khi thấy dáng điệu cuống quít của mợ: - Mợ can đảm ghê ha, cậu mà biết là tiêu tùng đó nha. - Ờ! Mợ bảo đảm, yên tâm đi ổng mà ho he là chết với tao. - Nhưng mợ muốn biết cái ǵ nà? - Th́ con coi coi có con nào nhắn tin này nọ ǵ với ổng hông, ta nói giờ nào cũng gọi mà tao nghe toàn tiếng đàn bà không hà. Tôi miễn cưỡng cầm cái điện thoại, chài, làm cái vụ này coi bộ nguy hiểm cho “đội bạn” quá, hổng biết ông cậu ḿnh có…ǵ ǵ không nữa, mà ḿnh mở điện thoại của người khác là…vi phạm pháp luật, mà không mở th́ nói làm sao cho mợ yên tâm, đây rồi mợ lại trách ḿnh bênh cậu của ḿnh nữa, híc híc…thiệt t́nh... Thoáng suy nghĩ, tôi bảo mợ lại vơng nằm, để tôi mở rồi đọc cho mà nghe. Bấm bấm tí tách…tôi ph́ cười : - Có tin nào đâu nà? mợ cứ lo viển vông, hộp thư trống phộc nè! - Vậy hả? vậy con coi cuộc gọi coi có tên nào là lạ hông? - À! Có nè : Tư Ân, Sáu Thắm, ủa có Thị Hến nữa nè??? Mợ cười kh́ :Thị Hến là mợ đó, ổng đặt biệt danh cho tao á! Tôi nói luôn : Chài được cưng vậy mà cứ lo xa, cậu không cưng mợ th́ gọi mợ là thị hến chi, mợ thấy hôn trong vở Nghêu, Ṣ, Ốc, Hến đó, cô Thị Hến thiệt là người đàn bà thông minh, trung trinh mấy ai b́ được. Mợ mà được cậu gọi vậy tức là cậu khen mợ thông minh, xinh đẹp lại thủy chung như nhứt, có người vợ như thế mắc ǵ đèo bồng thêm ai nữa cho phí sức? Mợ …tươi rói : Ổng cũng nói vậy ,ổng nó tao điệu đà khôn khéo như con mẹ Thị Hến, tao giữ cho ổng khỏi bị xóm giềng chê cười thôi chứ ghen ghiếc ǵ đâu. Con thấy hông, cậu giờ rất có uy tín ở cḥm xóm, mợ giữ ǵn cho cậu kẻo có chuyện ǵ th́….nhục chết, rồi thiện hạ họ c̣n cười chê tới ông bà ngoại nữa. Nói vậy chớ cậu đă nguyện sau khi bà ngoại mất th́ cậu về chùa ở luôn, cậu không làm bậy đâu, tao biết tính ổng… Nói một lèo xong, Mợ bỏ cái điện thoại của cậu vào túi áo, bươn bả : - Thôi tao d́a à! năy giờ lo tán dóc quên chưa nấu cơm cho ổng, dạo này trời trở lạnh, chiều nào mợ cũng nấu nước pha cho bà ngoại với cậu tắm, tắm nước lạnh ổng bị bệnh nằm xuống một cái th́ pḥng thuốc trong chùa không có ai trông coi hết con ơi… Tôi chưa kịp nói ǵ th́ mợ đă bước ra cửa c̣n dặn với : - Con coi mua cái “cà dạt” nào đẹp đẹp dùm cho cậu nghe, mấy bữa nữa ổng đi thuyết tŕnh ǵ đó, cứ mua đi bao nhiêu cũng được rùi mợ gửi tiền lại cho nghen… |
Khai bút đầu năm, sẵn tiện chúc bèo luôn
癸 巳 新 春 祝 美 仙 仙 容 美 滿 似 金 錢 增 糧 增 俸 增 民 數 發 祿 發 財 發 善 緣 Quư Ty tân xuân chúc Mỹ Tiên Tiên dung mỹ măn tự kim tiền Tăng lương tăng bổng tăng dân số Phát lộc phát tài phát thiện duyên |
Phố đông người ḿnh tôi khách lạ
Tiếc một chiều quá văng xa xưa Mănh trăng vỡ chảy tràn ly rượu ngọt Nhuốm hồn tôi mỏng mảnh chút hương thừa... |
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Mưa chiều ngọn cỏ lắt lay Buồng tim trở gió đêm dài sao vơi... Ra sông lại nhớ đến người Sông sông nước nước khôn nguôi tấm ḷng Bao giờ đây vợ đấy chồng? Hỏi rồi lại hỏi mà không trả lời Dằng dai lần lữa nữa thôi? Mặc cho lúc đứng khi ngồi nhớ nhau Chắc rằng khó hái buồng cau Chắc rằng đến cả lá trầu... cũng không Xa th́ nhớ nhớ mong mong Lại gần mới biết tranh nḥa màu sơn Đành thôi ngậm lấy tủi hờn Hết năm nay nữa là...chôn được rồi Biết đâu góc bể chân trời Một người dưng khác đứng ngồi chờ ta??? Biết đâu dưới rặng tre ngà Kề bên giếng nước,gốc đa đợi ḿnh? Biết đâu đấy mới là t́nh Là chồng là vợ với ḿnh,biết đâu... |
Chị năm về chơi
Cả nhà ríu ran,không khí yên b́nh của gia đ́nh bị xáo trộn bởi cái sự mừng người “về từ nơi hông xa lắm”… Mẹ làm ṣ huyết rang me đăi con gái cưng, ây da! Cả nhà măm 5kg ṣ cũng chưa bơ bèn, mẹ đăi thêm một nồi nghêu hấp xả, cuối cùng là món thịt luộc cuốn bánh tráng, đẫy bụng. Tối, cả nhà ra sân tiếp tục măm và tán dóc, bánh chuối hấp được cắt thành từng miếng nhỏ h́nh tam giác xinh xinh, ng̣n ngọt chấm nước cốt dừa béo ngầy ngậy,chẹp chẹp…3 xửng bánh nhanh chóng chui hết vào dạ dày của đám vịt giời. Nằm lăn ra giữa chiếc chiếu nghếch mắt nḥm trời, con bé cháu chuyển hệ ông ổng: “Bầu trời không sao thưa, đường lầy ướt ngơ tối, ….”.Tôi cố gắng lắm nhưng không ḱm được, cười váng, chị hai nhận xét: “ Nhỏ này hát bài này thua “cá lù đù!”.Bị gọi đúng tên tộc, “cá lù đù” hơi lẫy nhưng v́ được khen nên… nở mũi ca ngợi tài năng của ḿnh: “ Ấy! hát bài này phải t́nh cảm, giọng phải ướt như mưa mới …thấm, dầy nè…” Quả thật chị cá hát …được, cả nhà nghe… Bỗng chị năm kêu lên: Mọi người nh́n ḱa! Tất cả quay theo hướng chị năm chỉ: trăng đêm khoác một chiếc áo đỏ au từ từ lặn xuống phía chân trời. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại màu sắc lạ lùng huyền diệu của trăng đêm, tôi nh́n như thôi miên vào ánh trăng,tất cả im lặng nh́n trăng. Chị “ cá lù đù” nói khẽ: “ Nè! Cả nhà c̣n nhớ cái chuyện Mỹ Oanh nói ngọng không?” Không gian vỡ ̣a sau lời gợi của chị tư, kỷ niệm về người cha yêu dấu len vào ḷng tôi,nḥe ướt… Ngày đó tôi mới chừng 7 tuổi,chị năm khoảng 12. Mỗi đêm, năm chị em cùng ngồi vào cái bàn chung ai học th́ học, ai làm bài tập th́ làm, đặc biệt, là chỉ học thầm chứ không đọc ra tiếng để đảm bảo im lặng cho người khác…tư duy. Ba ngồi bên cạnh xem bài hết đứa này đến đứa kia, làm bài tập xong nộp lại cho Ba kiểm tra, học bài xong trả bài cho Ba kiểm tra…cứ thế, ai được Ba gật đầu ô – xờ - kê là xong phận sự, được quyền tung tăng ra sân. Hôm đó, chị năm học bài giỏi nhất, trả bài rốp rốp Ba duyệt cái…rụp cho ra sân chơi, tôi cũng nóng ḷng nên nhẩm nhanh bảng cửu chương và cũng được Ba gật đầu, mở cửa. Chạy ào xuống nhà dưới, hai chị em khệ nệ bê chậu sành ra sân đổ nước đầy rồi lấy cái gương to nhè nhẹ đặt vào chậu để xem bảy sắc màu tuyệt đẹp của ánh trăng, đây là tṛ tôi và các chị rất thích. Trong khi tôi “đắm đuối” nh́n sâu vào cái màu sắc óng ánh của ánh trăng trong chậu th́ chị năm – quá hứng thú – vừa nhảy vừa hét: “Ôi ôi ông trăng,ông tăng đẹp quá!”. Sau đó, chị năm vỗ tay và hát liên thanh: “ Ông tăng ṭn sáng tỏ, soi rơ sân nhà em…”.Cửa mở, Ba nghiêm nghị gọi chị năm: “ Con mới hát ǵ hát lại cho Ba nghe”. Cô nàng có lẽ sung sướng v́ được Ba quan tâm nên không ngại ngùng… rống “ Ông tăng ṭn sáng tỏ…”. Ba lại gọi tôi: “ bé Hiền, đọc cho Ba nghe câu chị con mới hát”. Tôi vô tư: “Ông trăng tṛn sáng tỏ”.Ba quay sang chị năm: “ Con có thấy con sai chổ nào không?” chị năm ngớ ra: “Dạ không!”. “Con đọc cho Ba coi nè : một trăng,hai trăng ba trăng…”.Chị năm nhanh nhảu: “Một tăng hai tăng ba tăng…”.Ba bảo tôi vào nhà mang cây roi keo ra, lúc này chị năm đă biết cái lỗi của ḿnh là…đả đớt. Hoảng hốt, chị chàng năn nỉ: “ba ui, cho con đọc lại”. Ba nghiêm khắc: “ Con ngồi xuống tập đọc cho Ba, trờ, trờ, trờ…cong lưỡi lên rồi x́ hơi ra, trờ…”’ Khổ thân nàng năm, nàng ta …rặn từng chữ theo Ba : “Trờ ,…trờ…tờ…” .Ba kiên nhẫn:" nè! Cong đầu lưỡi lên đốc giọng, đánh mạnh hơi ra như con khạc ấy, trờ…”. Chị năm toát mồ hôi tập theo, càng tập càng...ngọng. Ba nhịp roi nghiêm giọng: “ Con đếm từ một trăng đến mười trăng, đọc chậm từng chữ, đọc sai một lần là phạt ba roi. C̣n con – Ba gọi tôi – Lấy cái dĩa bàng lớn đặt lên đầu, đứng thẳng lưng tập đi cho thong thả coi nà”. “Nhưng mà con…” Ba trừng mắt : “ Con gái đi như chạy, cổ rụt, tay tung tẩy là hư, mau lấy cái dĩa ra đây”. Tôi miễn cưỡng đi lấy dĩa, cái dĩa to đùng bằng sành mà Ba bắt tôi…đội trên đầu đi tới đi lui chùi ui chắc là rớt cái “bụp”, nhưng có bể dĩa th́ xin mẹ chắc mẹ cũng tha, đáng sợ là ngọn roi của Ba đang …đói đít…híc, tôi nào có muốn đi khom, nào có muốn cổ rụt,tay tung đâu kia chứ? Nó …quen vậy biết làm sao? Nghĩ đến cái cực h́nh "đội đĩa" tôi thật hoảng, nhưng lệnh của Ba nào dám trái, bần thần ôm cái dĩa đưa ra, Ba bảo đứng yên thẳng lưng thẳng cổ và…đặt cái vật oan nghiệt lên cí đầu của tôi, Ba bảo tôi bước đi từng bước nhẹ nhàng, tay đánh đằng xa dịu dàng, sau cho bước chân và đánh tay trước sau phù hợp, ba chỉ vào tôi bảo chị năm: “ Con xem em đi một bước, con đọc “ một trăng “, cứ thế tập đọc đến khi nào không c̣n ngọng líu ngọng lo nữa th́ nghỉ.” Ba mắc vơng nằm, vừa nh́n tôi tập đi vừa lắng nghe chị năm tập đọc.Tôi đi như em bé ,ḷ ḍ hụp hưỡi…Ba mắng “ tay đánh đằng xa thong thả coi nà, thẳng lưng lên”. Tôi mím môi mím lợi …bước, trong ḷng thầm tủi cho ḿnh, tôi không biết ḿnh rụt cổ, cũng không thấy ḿnh kḥm lưng, sao Ba lại thấy mà “bắt” tôi tập khổ tập sở thế này? híc…tủi thân quá! Nhưng mà v́ cái roi trong tay Ba, nên tôi chỉ có một cách là….nhẹ nhàng bước đều bước mà thôi. Chị năm c̣n khổ hơn ,nàng ta gồng người rặn từng chữ, mặt đỏ theo từng tiếng phát âm: “ Một tră…ăng, hai tră..ăng, ba tră…ăng…”.Cứ mỗi một tiếng đúng, Ba khen : “Giỏi”. C̣n tôi cứ như h́nh nộm, chân nhấc lên đặt xuống nhè nhẹ, nhiều lần suưt rơi cái dĩa, tôi đưa tay giữ th́ Ba…đằng hắng. Chị hai, chị ba, chị tư đứng xem hai chị em tôi, lại c̣n trêu chọc: “ H́ h́,công chúa đội dĩa, công chúa nói ngọng…” Thật sự lúc đó, tôi thấy ghét vô cùng mấy bà chị của tôi. Cuộc tập dượt gian khổ cũng kết thúc, khi tôi toát mồ hôi nhễ nhại rên rỉ : “ ba ơi con mơi lưng dữ rồi, chịu hết nổi…hu hu…”. Ba gật đầu, chỉ chờ có vậy, tôi lấy cái vật khủng khiếp trên đầu xuống ngồi phệt ra sân khóc, mặc kệ tôi khóc ,Ba lạnh lùng ra lệnh: “ Từ tối mai, học bài xong, con ra sân …đội dĩa tập đi cho Ba ,khi nào hết rụt cổ th́ Ba cho dừng”. Lời của Ba đă …phán tôi nào dám căi, mặc cho tay chân mơi đứ đừ. Riêng nàng năm …bị lănh mấy roi, cái tội : “một trăng, hai trăng, ba trăng…..mười…tăng” Từ sau đêm đó, tôi và chị năm ráo riết…học, cuối cùng, cả hai chị em đều được Ba cho qua …phà, mừng rơn! Chị năm, nhờ có giọng đọc truyền cảm, chị được nhà trường chọn vào Đội Phát Thanh Măng Non, sau này chị c̣n tham gia vào chương tŕnh phát thanh Thanh Niên của Đài Truyền Thanh Huyện. C̣n tôi, vào cấp 3, đằm thắm trong tà áo dài nữ sinh, tôi đến lớp không chút mặc cảm. Khi bị thầy chủ nhiệm…bắt dự thi “ Nữ sinh duyên dáng” và được giải, người đầu tiên tôi nhớ là Ba, tôi có được niềm vui, có được sự tự tin và giải thưởng hôm nay tất cả là nhờ công ơn của Ba tôi. Đêm nay cũng trăng, cũng mảnh sân nho nhỏ,nhưng chúng tôi chỉ c̣n có thể gặp Ba trong hoài niệm. Những phút giây được Ba dắt d́u vẫn măi là ánh đèn soi bước cho đàn con trên đường đời c̣n nhiều gian khổ. Ba vẫn hiện diện bên tôi dù người đă đi xa hơn 20 năm trôi... |
Thuở nào tới giờ mới nghe chuyện ba huấn luyện con gái như vầy, tưởng đâu chỉ có ở ḷ luyện hoa hậu, người mẫu hay dạy cung tần thị nữ ngày xưa thôi chớ
Phải biết vậy ai mà dám chê người nhà quê. |
Quote:
Chài! Ai cười hở... hết răng xấu ráng chịu! Tớ dù đi đâu, ở đâu, làm ǵ th́ cái chất nhà quê vẫn thế. Mà tớ thích cái chất lúa của tớ lắm cơ! Chứ nếu bi giờ cho tớ làm quư bà sang trọng, tao nhă, quư phái..ǵ gi th́ tớ có mà ..mếu thôi à!Bởi tớ...quê một cục trong máu rồi :cutesmile: Con người dù ở đâu,sống trong môi trường nào cũng cần biết điểm yếu của ḿnh để thay đổi cho tốt hơn, đẹp hơn th́ đều đáng quư. Nếu trở về thời trước, sau khi hết rụt cổ tớ có thể xin vào làm thị nữ bưng cơm dời nước hầu hạ LH á :cutesmile: |
Bèo kể chuyện hồi nhỏ nghe gần gũi như chuyện nhà ḿnh, cảm ơn những câu chuyện thật hay của Bèo nhé...
|
Quote:
Người nhà quê mà đẹp cả tâm hồn và thể xác như vậy th́ gấp ngàn lần một số kẻ ở thành phố, những kẻ mà như Honore de Balzac nói :'thối nát 2 lần nhưng thối nát đúng điệu, cao sang' |
Trăng xuân
Trăng về lặng lẽ chiếu trời xuân Sáng tỏ nhân gian lắng bụi trần Nhă trí vô thường yêu ngọc tộ Thiền tâm chuyển pháp nhớ kim luân Lung linh ấm áp từng đêm lạnh Lăng đăng xa xôi mấy lúc gần Ước nguyện cùng Người chung lối cũ Ḱa ai đứng đợi dải giang tân Bài thơ này được viết để kỉ niệm sinh nhật Người, dù là Người cũng không muốn nhớ đến ngày SN của ḿnh. Trăng ở đây là h́nh ảnh tượng trưng của Người và Người như cũng hoá thân trong vầng trăng xuân lặng lẽ trở về soi sáng trong những ngày xuân của đất trời và soi sáng tuổi xuân đang dần qua của một người con gái. Dưới ánh trăng xuân, cơi nhân gian với những tối tăm mê lầm dường như sáng tỏ thêm, những bụi bặm đời thường dường như lắng đọng lại Trí huệ bát nhă của Người vượt lên những tầm thường đưa ta đến một hạnh vận nơi Niết bàn, một cảnh giới tuyệt đỉnh của ‘ngọc báu trong hoa sen’ Vầng trăng sáng là hiện thân của Người, như trái tim thiền định của Người, như chiếc bánh xe vàng chuyển pháp luân ấn trên tay đức Như lai, đem đạo pháp luân chuyển qua tam thế, qua ba ngàn thế giới đến thời mạt kiếp nơi cơi ta bà này Trong đêm lạnh, Người sưởi ấm cơi ḷng ta. Người thật gần gụi, Người luôn đến với ánh sáng huyền diệu trải khắp nhân gian nhưng Người cũng thật xa xôi cả những lúc ta tưởng như gần bên Người v́ đâu có ai nắm bắt được ánh trăng bao giờ. Ánh sáng của Người soi sáng cho hết thảy mọi người mà chẳng phải của riêng một ai Mong sao ánh sáng của Người dẫn lối chúng ta theo được con đường Người đă đi để vượt qua sông lầm bến mê đến được bờ giác ngộ |
Bèo cảm ơn H đă tặng thơ thật tuyệt nhé!Phút b́nh yên được yên b́nh tĩnh lặng thật sự trong tâm của Bèo với những lời b́nh của bạn! Mong sao bạn hữu xa gần cũng có được b́nh yên dù chỉ một phút khi t́m đến.
|
Lời Hành Khất Gửi Công Nương
(VIẾT GIÚP CHO BẠN HIỀN) Đôi ta nào phải là đôi Kẻ nằm ấm chỗ người ngồi lạnh lưng Giàu sang em dẫu chẳng ưng Vẫn hơn nước lă, rau rừng chứ em? Em về em hỏi họ xem Dại nào hơn thế mà đem buộc vào Đôi ta kẻ thấp người cao Dám so Mai -Trúc, Mận- Đào bên nhau Nào anh có dám cơ cầu Bán quần mua được lá trầu... lại hôi Đôi ta ngược với lẽ đời Kẻ trên nhung lụa, người nuôi mộng vàng Sao em chả chọn đường quang Lại quàng bụi rậm cho toang mặt mày? Từ khi tỏ nỗi riêng tây Ḷng anh đau đớn lo ngày lắng đêm Đời em:Phú Quư dần thêm Đời anh:Hành Khất bên thềm ngửa tay Anh liều chẳng biết dở - hay? Dẫu thân nghèo đói thẳng ngay một lời Sao em lại dám yêu tôi? Để đôi đũa mốc được choi mâm vàng Xin em,em chớ ngang tàng Ôm rơm nặng bụng,hân hoan nỗi ǵ? Em về, em nghĩ lại đi... |
Tiếp Lời Hành Khất Gửi Công Nương
(VIẾT GIÚP CHO BẠN HIỀN) Thương anh em sẽ khổ thôi Chạy ăn từng bữa đứng ngồi không yên Anh nghèo không bạc không tiền Chỉ duy có trái tim nguyên để dành Sợ rằng đời sẽ loanh quanh Như cá trên thớt như Oanh cầm lồng Xác xơ cấu vợ xé chồng Lều tranh sợ bặt tiếng Đồng có khi Xin em,em nghĩ kỹ đi Giờ vui êm ấm,rồi khi đói nghèo? Lại thêm bệnh tật đẳng đeo Hết thời bị gậy phải...trèo lên non Lại thêm những cái cùng con Sinh ra chẳng nhẽ để ṃn trẻ thơ? Biết rằng lắm mộng nhiều mơ Tính toan nào biết bao giờ cho xong? Hăy khoan cái chữ vợ chồng Cho anh xin lại chữ Đồng hôm nao Đôi ta: kẻ thấp - người cao...... |
TIẾP LỜI HÀNH KHẤT GỬI CÔNG NƯƠNG(Khi nàng cưới chồng)
(VIẾT GIÚP CHO BẠN HIỀN) Nếu mai duyên phận lỡ làng Xin em, em hăy tính đàng về anh Má chẳng hồng, tóc chẳng xanh T́nh anh vẫn cứ ngọt lành như xưa Bây giờ tưởng đă bấy giờ Nếp nhà thuần hậu đương chờ đón em Em là vợ đảm mẹ hiền Chia lưng gánh vác sang hèn có nhau Cốt là ư hợp tâm đầu Mẹ già nào khác hoa cau cuối mùa Cùng nhau phụng dưỡng cho vừa Nên người con thảo nắng mưa quản ǵ? Ḷng anh thấu đáo nghĩ suy T́nh anh đă tỏ em th́ ra sao? Hỏi trời trời chẳng biết nao Hỏi em toan tính lẽ nào cho xong.... Anh th́ quyết đợi với trông Một mai lá thắm chỉ hồng .....bởi em! Trăng tà rọi ánh ngoài hiên Ḷng anh thắt thẻo niềm riêng nữa rồi Giọt sầu -thánh thót - đua rơi.... |
Mấy cái bài này giống như của LT gửi cho Bèo quá, hihi
|
Quote:
|
Quote:
Đă yêu th́ quyết đến cùng Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam! Chẳng tham hố bạc hầm vàng Chỉ ham thau mẻ nhà chàng rửa chân! Kiếp này duyên nợ nặng thân Ông tơ bà nguyệt trói chân tơ hồng! Thuyền quyên chuyên chính một ḷng Ngóng trông ai khớp ngựa bông đón về Một đêm quân tử nằm kề Hơn xa lũ ngốc nằm kề quanh năm! Dẫu cho xơ xác thân tằm Thủy chung vẫn đợi, trăm năm vẫn chờ! Chỉ mong người chớ hững hờ Qua cầu rút ván, thờ ơ đá vàng! Trăm năm mà chẳng buộc ràng Th́ em kiện tới Ngọc Hoàng cho coi! Nếu mà duyên chẳng nên đôi Th́ em gọt tóc bôi vôi cho chàng! MC |
Bồng lai cảnh trăm hoa đua sắc
Mối t́nh riếng ôm ấp bấy lâu Nhớ nhung gợi tứ thơ sầu Hạc vàng ai cưỡi đi đâu mất rồi Lặng bốn bể bồi hồi da diết Nỗi niềm riêng ta biết riêng ta Ngẩng đầu trông ánh trăng tà Đàn buông tiếng nhớ mắt nḥa bóng ai? Ḱa vầng nguyệt hương nhài c̣n đọng Đây tiếng tơ măi vọng năm canh Lời nguyền chung mối duyên lành Bài thơ viết vội ai dành cho ai? Mơ có lúc thiên thai sánh bước Một nền xuân Đồng Tước là đây Duyên trời giao kết tờ mây Trăm năm cũng bởi một ngày nên đôi Người sao nỡ rẽ đôi loan - phượng T́nh tương tư gắng được bao lâu? Trước thềm rụng trắng hoa cau Sắc xuân đă nhạt - Mái đầu pha sương... |
Trước thềm rụng trắng hoa cau
Sắc xuân đă nhạt - Mái đầu pha sương... Sao nỡ để tàn hương trụy phấn Sao đành ôm mối hận trăm năm Cùng ai kết dải đồng tâm Cho năm canh vọng tiếng cầm năm canh Đời thêm đẹp chữ t́nh thêm thắm Bóng cây vườn xanh thẳm mắt ai Ngày xuân em hăy c̣n dài Ḱa đôi loan phượng thiên thai lại về |
Trở về thăm thăm chốn cũ, lại nhớ bạn hiền xưa... giờ nơi đâu????
|
Quote:
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:16 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.