Chợt nghe tiếng ve Cơn mưa chiều thoi thóp bốc hơi Giữa cái nắng mùa hè oi ả Chợt sững người... tiếng đàn ve rôn rả Ai đem làng đặt giữa phố... ui chao... Ve trú mình trong tán lá cây sao Choàng thức dậy khi hạt mưa gõ cửa Cô bạn đi chung... dừng chân lần lữa Như thấy cổng trường vừa khép mở đâu đây Như thấy hè chợt rụng xuống tay Hoa phượng cuối đường đã bung vài cánh đỏ Góc phố này bỗng hôm nay nhiều gió Lá chao mình theo tiếng nhạc ve ran Ôi mùa hạ... cầm tay nắng đang sang Lật ngược trong ta nghìn trang ký ức Giờ tan tầm vọng tiếng ve thao thức Mới biết lòng nuôi mãi một thời xa Tiếng ve chiều chở thương nhớ ngang qua... PL 8.5.11 Họp lớp Bạn bè chung lớp…ở nơi đâu? Ai nấy giờ đây tóc bạc màu Dòng đời xô đẩy người mỗi nẻo Có thằng nằm xuống dưới đất sâu Trước lúc chia tay ước hẹn nhau Mai này dù lưu lạc phương nào Nhớ ngày họp lớp về hội tụ Mùa hạ đến rồi… lòng nôn nao. Quán cốc ngày xưa đến sớm chờ Giọt cà phê buồn… ghế trống trơ Mưa khuya phố vắng...chẳng ai đến Một mình lẻ bóng… bước thẩn thơ... Mặc Nhân Sơn |
Quote:
Trường xưa cửa khép lâu rồi Nghe chân hạ đến bồi hồi phượng bay Bạn bè đứa đó đứa đây Nhìn nhau qua kỷ niệm đầy trong tim... |
Tản mạn Có những đêm dài như đêm nay Nghe mưa ngoài cửa, lạnh trong này Nhớ ai? Chẳng biết... nằm trăn trở Xao xác rèm khuya tiếng gió lay Có những khi buồn chẳng nguyên do Lòng như rối rắm vạn tơ vò Tình duyên, số phận mơ hồ quá Sắp hết một đời vẫn so đo... Có những khi đời như dễ ngươi Cố chen nước mắt giữa nụ cười Khăn thơ thấm mãi chưa nguôi lệ Muốn thả phận mình theo gió rơi.. Nhiều lắm những khi lòng chếnh choáng Nghiêng về phía gió chẳng ai hay Anh làm tùng bách phương người khác Cô lẻ mình ta một lối này... PL 10.5.11 |
Quote:
Vần thơ thất vận chéo nghiêng tay Mưa rơi tứ cạn giòng châu rớt Lẻ bóng đơn phòng hận gió lay |
Quote:
|
Tản mạn Có những đêm dài như đêm nay Nghe mưa ngoài cửa, lạnh trong này Nhớ ai? Chẳng biết... nằm trăn trở Xao xác rèm khuya tiếng gió lay Có những khi buồn chẳng nguyên do Lòng như rối rắm vạn tơ vò Tình duyên, số phận mơ hồ quá Sắp hết một đời vẫn so đo... Có những khi đời như dễ ngươi Cố chen nước mắt giữa nụ cười Khăn thơ thấm mãi chưa nguôi lệ Muốn thả phận mình theo gió rơi.. Nhiều lắm những khi lòng chếnh choáng Nghiêng về phía gió chẳng ai hay Anh làm tùng bách phương người khác Cô lẻ mình ta một lối này... PL 10.5.11 Đêm nằm nghe tiếng giọt mưa tuôn Côn trùng hòa điệu khúc nhạc buồn Gió lùa song cửa…lòng buốt lạnh Dĩ vãng trở về khơi gợi luôn. Đến rồi lại đi buồn không tên Lắng đọng chưa tan cứ bồng bềnh Như đã in sâu vào tiềm thức Chẳng thể xóa được dù cố quên. Lang thang chốn ảo yêu qua thơ Gặp người đồng cảm… giết thời giờ Lấp trống khoảng thời gian còn lại Mà buồn vẫn đến…tình bơ vơ… Mặc Nhân Sơn |
Quote:
|
Say... Men rượu nhấc mình ra khỏi đời thực Thả vào mông lung khói sương Với bàn tay bắt bóng Ôi bóng cũng vô thường... Tỉnh cơn say. Váng vất.. Đời trước mắt bộn bề Lại chợt thèm nghiêng ngả Trong men rượu đam mê... PL 11.5.11 p/s: Uống tí nước cốt nho mà cũng say... bó tay mình roài... |
BẾN ĐỖ Chèo chống mãi… đi tìm bến đỗ Biết nơi đâu lặng sóng bình yên Trải qua bao vất vả muộn phiền Mà dòng đời cuốn trôi nghiệt ngả. Vết chai hằn xác thân tơi tả Con tim rỉ máu quá nhiều rồi Đò buông neo kiếm chổ nghỉ thôi Đâu bến đỗ dừng chân nương tựa. Để tháng ngày không còn buồn nữa Mượn em làm bến đỗ đời anh Qua tình thơ tha thiết chân thành Gửi thương nhớ khi hồn trống trải. Tình trong mộng sẽ theo anh mãi Có em tìm thấy lại niềm vui Lãng quên quá khứ đầy ngậm ngùi Bến đỗ dành riêng anh…em nhé !.. Mặc Nhân Sơn |
Cà phê trưa Tặng 1 + 1... Hẹn hò mãi cuối cùng em cũng đến Cà phê trưa từng giọt nhỏ nôn nao Trong khoảng lặng có muôn điều muốn nói Gió vu vơ và nắng nhạt bên rào... Đã ngắn lại phút giây này khoảng cách Bàn tay thầm mong đợi ngón nhau đan Em đâu biết dậy lòng anh ngàn sóng Nhớ bao thu đợi một phút bờ tràn Ôi đôi mắt chạm hoài vào đôi mắt Trái tim về lịm dưới bóng yêu thương Ta đã ngược con đường vun hội ngộ Trái tình yêu đơm mùa quả chín hường Em không nói, nụ cười e ấp mãi Anh vụng về câu chữ thốt không ra Chắc em hiểu lòng anh trong quãng lặng Nhịp tim nhanh, theo giọt nhớ chan hòa... Cà phê trưa, chạm tình nhau chếnh choáng Mai chia rời, xao xuyến mãi theo chân Em để lại phương này mùi hương tóc Trói lòng anh vào thương nhớ vô ngần... PL 13.5.11 |
Vô nguyên cớ Như đứa trẻ dỗi hờn vô nguyên cớ Em dỗ mình, tự lau lệ quay đi Ghét những điều trong lòng mình chất chứa Muốn đặt tên không biết gọi là gì... Ngăn khoảng cách sợ mình rơi xuống vực Đẩy anh về phía khác kệ lòng đau Em yếu đuối ngại cành cong ngày cũ Vẽ đường yêu xám ngắt một gam màu... Thôi dỗ dạ co tay này từ chối Cả những điều mong đợi chẳng ai hay Xô cảm xúc trong lòng rơi thoi thóp Đốt thời gian cho ngắn ngủi từng ngày Anh không hiểu, ừ thôi anh đừng hiểu Em giấu buồn sau đon đả đùa vui Cam tàn nhẫn đem lòng mình mai mỉa Dỗ trái tim trong góc ngực ngủ vùi PL 13.5.11 |
BẾN ĐỖ Chèo chống mãi… đi tìm bến đỗ Biết nơi đâu lặng sóng bình yên Trải qua bao vất vả muộn phiền Mà dòng đời cuốn trôi nghiệt ngả. Vết chai hằn xác thân tơi tả Con tim rỉ máu quá nhiều rồi Đò buông neo kiếm chổ nghỉ thôi Đâu bến đỗ dừng chân nương tựa. Để tháng ngày không còn buồn nữa Mượn em làm bến đỗ đời anh Qua tình thơ tha thiết chân thành Gửi thương nhớ khi hồn trống trải. Tình trong mộng sẽ theo anh mãi Có em tìm thấy lại niềm vui Lãng quên quá khứ đầy ngậm ngùi Bến đỗ dành riêng anh…em nhé !.. Mặc Nhân Sơn Em chỉ là Em chỉ là bóng nhỏ mong manh Không kham nổi tình anh mùa muộn Sóng trầm luân bàn chân luống cuống Sợ vương vào ai đó sầu thêm Em chỉ là bóng nhỏ không tên Thơ làm bạn qua miền giông tố Cõi lòng kia bao mùa ngại mở Khản giọng người gọi cửa rung chuông Xin anh làm lữ khách muôn phương Ngang góc nhỏ trà pha rượu để Vần thơ treo... rồi xa lặng lẽ Bớt nhọc nhằn mai lỡ neo han Xin anh đừng treo mộng lên trăng Thêm đau đáu khi mùa nguyệt khuyết Tay níu vào phù du chống chếnh Lại đưa mình lạc nẻo long đong PL 13.5.11 |
Về quê Tặng bạn Mai anh về quê vui nhé Đem buồn về thả gió mây Gác lại nhọc nhằn cơm áo Về ôm quê ngủ dăm ngày Về quê cười nhiều anh nhé Cho trán thôi hằn ưu tư Bình yên bên ba bên mẹ Quên đi những lúc ngồi thừ Anh về, vòng tay quê rộng Thương người xa xứ bôn ba Dịu dàng bờ cây ngọn cỏ Theo anh từng bước tận nhà Dù đi trăm phương ngàn hướng Quê nhà vẫn ở trong tim Những khi bàn chân yếu đuối Tiếng ru lòng mẹ lại tìm... Mai anh về quê vui nhé Bữa cơm rau mắm mà ngon Thị thành sau lưng để lại Về quê hiếu nghĩa xây tròn... PL 13.5.11 |
Em chỉ là Em chỉ là bóng nhỏ mong manh Không kham nổi tình anh mùa muộn Sóng trầm luân bàn chân luống cuống Sợ vương vào ai đó sầu thêm Em chỉ là bóng nhỏ không tên Thơ làm bạn qua miền giông tố Cõi lòng kia bao mùa ngại mở Khản giọng người gọi cửa rung chuông Xin anh làm lữ khách muôn phương Ngang góc nhỏ trà pha rượu để Vần thơ treo... rồi xa lặng lẽ Bớt nhọc nhằn mai lỡ neo han Xin anh đừng treo mộng lên trăng Thêm đau đáu khi mùa nguyệt khuyết Tay níu vào phù dù chống chếnh Lại đưa mình lạc nẻo long đong PL 13.5.11 MẶC KỆ Anh giờ đây sống trong ảo tưởng Thả hồn theo những giấc mơ hoang Dù thực tế cay đắng phủ phàng Thôi mặc kệ… chìm vào cõi mộng. Cứ yêu đi… biết đang còn sống Đa tình lãng mạn qua vần thơ Chấp nhận chuốc lấy hững hờ Thôi mặc kệ…dù cho chối bỏ. Em bảo rằng chỉ là bóng nhỏ Xem anh như khách lạ qua đường Chẳng có gì lưu luyến vấn vương Thôi mặc kệ…dẫu tình vô vọng… Mặc Nhân Sơn |
Nghĩ ngợi Anh nghiêng bờ vai xuống Cớ sao lòng loay hoay Tựa hay là không tựa? Em ngồi nghĩ nửa ngày Sợ mình như tầm gởi Tựa rồi xa không đành Nỗi buồn càng thêm lớn Nếu mai này...không anh... Em biết vai anh ấm Em biết tay anh nồng Trái tim nhiều yếu đuối Sợ mai nhìn hư không Cả buổi chiều bề bộn Xếp không xong nỗi niềm Muốn tựa vào anh lắm Nghe sợ về không tên... PL 14.5.11 |
Em sẽ... Em sẽ tự ru mình trong cõi lặng Ngọn lửa lòng, sẽ thầm nguội thành tro Đừng anh nhé, đừng vì em lo lắng Quỹ thời gian vẫn còn đủ để chờ... Em sẽ nhốt trái tim vào tử ngục Để một đời ủ riêng dáng ai thôi Đâu nhất thiết phải gần nhau mới được Vì quanh em vẫn có bóng anh ngồi... Ừ có thể, cõi lòng em mong mỏi Vầng nguyệt xa bao thi sĩ mơ tìm Dù có thể, với tay ra là chạm Sợ khuấy mình... lại lắm những chung chiêng Em sẽ tự đi qua ngày khao khát Vịn vào thơ... chắc cũng đỡ nhọc nhằn Tạ tình anh sẻ bờ vai cho mượn Tựa một lần sợ mai lệ ăn năn... PL 14.5.11 |
Em chỉ là Em chỉ là bóng nhỏ mong manh Không kham nổi tình anh mùa muộn Sóng trầm luân bàn chân luống cuống Sợ vương vào ai đó sầu thêm Em chỉ là bóng nhỏ không tên Thơ làm bạn qua miền giông tố Cõi lòng kia bao mùa ngại mở Khản giọng người gọi cửa rung chuông Xin anh làm lữ khách muôn phương Ngang góc nhỏ trà pha rượu để Vần thơ treo... rồi xa lặng lẽ Bớt nhọc nhằn mai lỡ neo han Xin anh đừng treo mộng lên trăng Thêm đau đáu khi mùa nguyệt khuyết Tay níu vào phù dù chống chếnh Lại đưa mình lạc nẻo long đong PL 13.5.11 MẶC KỆ Anh giờ đây sống trong ảo tưởng Thả hồn theo những giấc mơ hoang Dù thực tế cay đắng phủ phàng Thôi mặc kệ… chìm vào cõi mộng. Cứ yêu đi… biết đang còn sống Đa tình lãng mạn qua vần thơ Chấp nhận chuốc lấy hững hờ Thôi mặc kệ…dù cho chối bỏ. Em bảo rằng chỉ là bóng nhỏ Xem anh như khách lạ qua đường Chẳng có gì lưu luyến vấn vương Thôi mặc kệ…dẫu tình vô vọng… Mặc Nhân Sơn Làm sao bây giờ Nếu anh kệ, em biết làm sao nhỉ? Mối tình thơ... thôi cứ để là thơ Em đã lạc trái tim mình lâu lắm Biết làm sao để hồi đáp bây giờ Góc nhỏ vắng, là nơi em giấu lệ Giấu nỗi buồn đeo đẳng của ba sinh Anh ghé đến chợt sa vào vương vấn Khổ thân em chẳng biết lấy chi đền Tim đã lạc yêu làm sao được nữa Một lời này xin tạ với tao nhân Vui xướng họa cũng là vui thú vậy Cất lòng mình anh nhé những bâng khuâng... PL 14.5.11 |
Làm sao bây giờ Nếu anh kệ, em biết làm sao nhỉ? Mối tình thơ... thôi cứ để là thơ Em đã lạc trái tim mình lâu lắm Biết làm sao để hồi đáp bây giờ Góc nhỏ vắng, là nơi em giấu lệ Giấu nỗi buồn đeo đẳng của ba sinh Anh ghé đến chợt sa vào vương vấn Khổ thân em chẳng biết lấy chi đền Tim đã lạc yêu làm sao được nữa Một lời này xin tạ với tao nhân Vui xướng họa cũng là vui thú vậy Cất lòng mình anh nhé những bâng khuâng... PL 14.5.11 TẠI ANH Tim thất lạc…giúp tìm trao lại Dẫu biết rằng chẳng tặng cho anh Người đến sau nên phải cam đành Chỉ mong ước cho em vui sống. Anh biết em đang sầu lẻ bóng Giấu nỗi buồn đeo đẳng trong lòng Nên nào dám vọng tưởng đợi mong Kẻ thứ ba nhận phần thua thiệt. Trót mến yêu… có gì nuối tiếc Mong cùng chia sẻ mối tình thơ Mặc kệ anh làm kẻ dại khờ Em chớ ngại phân vân chi cả. Chúng mình vẫn cách xa đôi ngả Có gì đâu mà phải khổ thân Chưa thề hẹn vướng mắc nợ nần Bởi tại anh đơn phương chuốc lấy… Mặc Nhân Sơn |
:congratulate::congratulate::congratulate::congrat ulate::congratulate:
Chị vẫn khỏe vẫn nàm thơ tưng bừng thế lày nà iem vui rồi:grimace: |
Quote:
Thấy em về vầy, là biết em vẫn khỏe, thế là chị cũng mừng rồi. Nhớ thơ em lắm! |
Ta- viên kẹo nhỏ thời gian ngậm mòn Còn đôi mảnh sót Giật mình thoa son... |
Những ngày này... Ta có những ngày, nhìn đâu cũng thấy gió Thổi miên qua suốt cánh đồng lòng Nhành cây rướn nỗi niềm xào xạc Lay mệt nhoài lá nhớ lá mong... Cơn gió đến từ đâu, hỏi tên, không lời đáp Vách rào thưa, rèm ngăn mỏng bơ phờ Đêm giật mình hồn trôi hoài ra phố Ngỡ như mình kẻ hành khất trong mơ Những ngày này... lao xao cơn địa chấn Ta dập dềnh trên sóng lả lơi phơi Nghe tiếng gió đuổi thời gian chóng vánh Lục phấn son toan tính vẽ nụ cười... PL 16.5.11 |
Mai.. Mai em giọt nước tan ra Thấm vào tim những xót xa một mình Dỗ buồn, mai nữa làm thinh Dỗ nhau, mai nữa cuộc tình xóa tên Dỗ em, mai đỉnh chông chênh Thác về anh, để thôi tìm chiêm bao Soi mình hiện bóng nôn nao Ngọn đèn chớm thắp cồn cào lửa mong... PL 16.5.11 |
Không đề Mong điều chi không rõ Đợi điều chi mơ hồ Nắng phai dần cuối ngõ Ta lùi về với thơ Lòng ta như buổi nắng Cơn mưa khẽ khàng qua Lòng ta như ngày tuyết Ngọn đèn chong xa xa Và anh? Im lặng thế... Muốn nói gì em không? Chắc là anh không biết Mai một người qua sông... PL 16.5.11 |
Sáng nay Sáng nay con đường lạ lắm Dẫn mình theo quán tính đi Ô hay nghe lòng như lá Lửng lơ trôi giữa nhu mì Song hành cùng ta trên phố Nhỏ nhoi chiếc bóng lặng thầm Bóng ơi, điều chi muốn nói Ngập ngừng đi giữa im câm? Sáng nay con đường như suối Và ta bọt sóng theo dòng Về đâu? Về đâu? hờ hững Cuối trời, vạt khói mông lung... PL 19.5.11 |
Sẽ... Sẽ có một ngày ta bỏ thơ Giấu hết lòng mình vào trong thinh lặng Kệ lá, kệ hoa, kệ mưa, kệ nắng Kệ nỗi buồn, kệ nỗi nhớ. Kệ thôi Trái tim tật nguyền bám mãi vào thơ. Ôi... Mọc tua tủa ngàn tay dây rậm rạp Rễ tâm tư uống nguồn thơ sinh sôi ngột ngạt Sẽ có một ngày ta bỏ thơ đi... Trách gì thơ. Thơ vốn vô tri... Đâu biết được trái tim tầm gởi Vạn mạch sầu trổ trên nhành thơ ngời ngợi Tim oặt oài... không lớn nổi riêng cây Sẽ có một ngày ta thõng buông tay... PL 19.5.11 |
Quote:
Sẽ ... Sẽ có một ngày thơ bỏ ta đi Như chiếc lá mùa thu xoay xoay theo triền gió Những sắc màu vàng võ Xạc xào trên lối đi xưa Sẽ có một ngày ta chỉ thấy riêng ta Và tất cả bỗng dường xa lạ quá Những giọng nói chua cay những tiếng cười cợt nhã Bỗng lặng thinh chìm tận đáy mồ sâu Những khuôn mặt người chẳng biết lặn về đâu Khi mặt trời không về trên quả đất Nỗi hoang lạnh lấn chen vào ngõ chật Chỉ có mặt băng phủ lớp mỏng lớp dày Sẽ có một ngày tay lạc mất bàn tay Để yêu thương cắt chia thành đôi nửa Bốn phương trời chằng tìm ra đốm lửa Chỉ có long lanh mắt mảnh thú tung hoành Sẽ có có một ngày tôi học cách sống nhanh Học trơ trẽn của người điên kẻ dại Trên mặt dày sẽ không còn đỏ, tái Và ha hả cười khi chết hẳn yêu thương Sẽ chỉ còn những tiếng thét thê lương... KHT |
Quote:
Chờ đã trắng tóc mây Ngày đó bao giờ đến Nghe thời gian miệt mài |
Quote:
Ngày mai có không chừ Ta làm sao biết nổi Sống đến ngày mai ư? |
Quote:
Biết ngày mai ra sao Ta chờ mong chi nào Thôi, vui cùng hiện tại Kệ ngày mai ra sao... |
Eo ơi, hôm nay ngày sinh của Bác mà sao lắm người dỡ hơi giống mình thế hỉ?
Chẳng biết ngày mai có ra sao . Mà có ra sao cũng chẳng sao??? Cô mình hôm nay sầu bi khiếp nhễ? Giận Ấy hay sao đây nè. SH ơi, sh gọi phôn cho Pl kiểm chứng xem có đúng ko sh ơi...kẻo mình bị hihihi.. ST bị dính đòn mí lần với cô rùi. |
Quote:
Ấy của PL dễ thương lắm, nỡ lòng nào làm PL giận chứ... Nàng cứ lo xa... |
Không đề Về với cô đơn... nhớ người Dặn lòng không khóc mà sao Quay đi, kéo tà lau lệ Rưng rưng từng tiếng tim cào Giá đừng vui nhiều đến thế Dẫu buồn cũng sẽ ít thôi Giá đừng mong nhiều đến thế Nhớ nhung đâu át nụ cười... Về với cô đơn lặng lẽ Tên người... biết cất vào đâu Chuyện ngày hôm qua khép lại Vai thêm một mảnh tình sầu... PL 19.5.11 |
Cợt mình... Muốn làm một chút thơ vui Mà thơ bội bạc đem nhồi sầu vô Ngẫm mình con nợ... ô hô Vay gì kiếp trước bây giờ đa mang Thơ buồn thẩm thấu ngàn trang Lệ từ tiền kiếp hoen sang, thật là... Hôm qua rượu uống ngà ngà Ôm mình tự tử...sáng ra vẫn mình Khum tay che mặt hổng nhìn... PL 19.5.11 |
Quote:
Sáng nay dễ nổi khùng lắm Người thì cứ chọc sân si Muốn la đập phá đã tức Xé tan lớp áo nhu mì Sáng nay lòng như đập đổ Ân tình ta dệt bấy lâu Khắc thêm lên hàng bia mộ Tại Người, Ta giống "xà mâu" Sáng nay ra vào cau có Đứng lên ngồi xuống lầu_ bầu Ước gặp Người ngay trước ngỏ Nhe nanh trợn mắt ...mặt ngầu. 19.05.11 |
Quote:
Hình như động đất đâu đây.. Ôi thôi, chắc là ta chạy Kẻo không bão tới nơi này... p/s: Hơ... vụ gì... |
Ngày dài Một ngày 24 tiếng Nhiều khi ngắn ngủi lạ lùng Mà sao hôm nay dài thế Kim giờ cuốn mãi không xong Ta ngồi nhìn ra bóng lá Ta ngồi nhìn ra chân mây Rồi nhìn mông lung khắp chốn Vẫn chửa trôi qua nửa ngày Ơ hơ... lạ lùng quá đỗi Chẳng chờ chẳng đợi mong ai Mà nghe ngày trôi lửng đửng Buồng tim thổn thức mệt nhoài Một ngày 24 tiếng Hay Thượng Đế nhầm hông ta Vần thơ viết dài lũ khũ Vẫn chưa thấy bóng chiều tà... PL 19.5.11 |
Không đề ]Về với cô đơn... nhớ người Dặn lòng không khóc mà sao Quay đi, kéo tà lau lệ Rưng rưng từng tiếng tim cào. Giá đừng vui nhiều đến thế Dẫu buồn cũng sẽ ít thôi Giá đừng mong nhiều đến thế Nhớ nhung đâu át nụ cười... Về với cô đơn lặng lẽ Tên người... biết cất vào đâu Chuyện ngày hôm qua khép lại Vai thêm một mảnh tình sầu... PL 19.5.11 [COLOR="Blue"]GIÁ NHƯ.. Giá như… đừng mơ với mộng Thì đâu phải chịu xót xa Chỉ là làn gió thoảng qua Mà sao nghe tim rung động. Giá như… đừng nuôi ảo vọng Gữi nỗi lòng qua lời thơ Để rồi thấp thởm đợi chờ Đâu được ai lưu tâm tới. Giá như… đừng đưa tay với Thì đâu hụt hẩng chơi vơi Chẳng chịu mở cửa ra mời Ngõ vào tim em khép kín… Mặc Nhân Sơn[/COLOR |
Chẳng có gì Thôi ghẳng có gì rũ lòng không giữ lại Một bước thầm qua lối viển vông nhau Gạt nhớ nhung ra khỏi tim tù tội Tự phết lên môi những mảng dị màu Chẳng có gì... nhói mình câu dành dỗ Ừ thì thôi... lại lá-gió dửng dưng Đã biết trước, đã cam lòng, đã chịu Thì đừng đau, đừng tiếc tình cầm... PL 20.5.11 |
.... Ta đã đến đỉnh đồi nghe gió hú Với mây trời, nhặt sợi nắng, cầm trăng Hay ảo ảnh... một đời ta giả sử Khuất lấp mình trong sương khói mờ giăng... .... |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:11 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.