Đợi con Đợi con ngó phố Phố đông người qua Bên mình khoảng trống Gió vô tình va Thoáng lòng chùng xuống Nghe mình chơ vơ Ngập trong nghìn nỗi Ngẫm ra bơ phờ Thèm ly rượu đắng Tay nào rót đưa Dìu cơn say đến Tiễn đi buồn vừa ... Đợi con giữa phố Thấy mình lẻ loi Ngồi bên lề nhớ Đếm thời gian trôi... PL 12.10.2012 |
Quote:
1100i thuộc bài này, ghi lại theo trí nhớ: Lịch kia con đếm tháng ngày Đã mười năm chẵn đất này mẹ xa Đầu vườn cỏ mọc chen hoa Tường xanh rêu phủ, góc nhà mối leo Xưa cau mẹ hái, con trèo Vôi trầu mẹ sắm con theo lễ Chùa Còn đâu những lúc giao mùa Mũ, khăn, áo ấm mẹ vừa hong khô Thẫn thờ chân bước lên đò Chưa quen thiếu mẹ, tựa hồ không quê Giật mình con tỉnh cơn mê Xa xôi thoáng bóng mẹ về mông lung... |
Quote:
Trí nhớ của 1100i quả thật siêu phàm. 1100i khiến PL nhớ tới người bạn cũ đã lâu rồi chưa trở lại nơi này. Cảm ơn 1100i đã cho PL đọc lại bài thơ cảm động này... |
Không đề Dường có lẽ những bộn bề đã hết Dưới chân mình tiếng lá cũ van lơn Chợt nghe lòng xao xác những buồn hơn Bên góc quán đợi chờ gì không rõ Phố cuối tuần ta và ta vò võ Đem nỗi niềm mắc vào chữ rồi xem Điện thoại nằm im ắng chẳng tin quen Vài trang web buồn tênh trôi qua phím Phố cuối tuần bao tình nhân quyến luyến Lá hẹn hò ngọn gió thảnh thơi vui Ta với mình ... Ừ thì cũng có đôi Nhìn phố xá tự phỉnh phờ hạnh phúc .... Đã nghe thu gọi mình nơi cuối dốc Xốc lại lòng quảy gánh buồn vui đi Thương tim hồng tao tác tựa thiên di Thôi khép lại một đôi lần mở cửa... PL 13.10.2012 |
Buổi chiều bâng quơ Ta tung tẩy buổi chiều đi tìm nhớ Bắt gặp mình ngồi bó gối bâng quơ Con bướm vàng bay rồi đậu ngu ngơ Hoa mỏng mảnh chưa hết ngày đã úa Lạ lùng quá, đôi ngăn lòng gió túa Ta trốn mình vào góc ngực hoàng hôn Một thoáng buồn nghe mộng mị dài hơn Thu bóng lại… nhặt trái tim mình lại… Nắng nhớ gì bỗng dưng vàng hơ hải Mây đợi gì bỗng dưng trắng nôn nao Mưa nghĩ gì bay về phía chênh chao Lá nửa rụng nửa rơi… con đường lạ… Ai gõ cửa mà tiếng lòng vồn vã Ta thấy mình đâu đó tuổi hồn nhiên Rủ một thời về cười nói huyên thuyên Quên nước mắt đã rơi trong quá vãng... PL 15.10.2012 |
Khi cuộc đời là những chuyến đi Tặng anh Bội... Khi cuộc đời là những chuyến đi Anh bỏ lại phía sau con phố dài lặng lẽ Bỏ lại góc quán buồn thiu một người cô lẻ Ly cà phê buổi chiều dư đá nhạt dần hương Tự bao giờ anh chọn cho mình cái kiếp tha phương Mấy ai biết gót lữ hành bỗng một hôm tương tư hạt nắng Núi cao, sông dài, hang sâu, rừng thẳm Anh vẽ lòng mình bằng chiếc cọ ánh sáng đam mê Người ta nói rằng, đời lãng tử muôn chốn là quê Vạt cỏ, gốc bàng, khoảnh sân, sắc lá Những sắc màu qua lăng kính người dưng mà lung linh đến lạ Như thể tương phùng duyên tiền kiếp dây dưa Áo phong trần – nẻo thời gian chếnh choáng một cuộc đua Giày cỏ phong phanh miệt mài đi muôn lối Ai đợi cuối con đường cho một người vàng vội Dâng cuộc đời mình tận tụy những chuyến đi… PL 16.10.2012 |
Thơ của Phale ngày càng đằm thắm mặn mòi với hương vị thoảng buồn da diết. Đọc bài nào cũng muốn rơi những giọt châu thầm lặng.
Thơ ai đằm thắm mặn mòi Cho người rơi lệ đứng ngồi chẳng yên Dòng xuôi đọc mãi thêm ghiền Đưa ta thổn thức liên miên chữ tình Trần gian bèo dạt rập rình Ru hồn ray rứt nghẹn thinh lệ lòng:simper: |
Ngày mai Miền Bắc trở lạnh Ngày mai Miền Bắc trở lạnh Nắng Sài Thành anh muốn em gởi ra không? Ở nơi này quanh năm không có mùa đông Thương xứ ấy gió mùa về không ngớt… Mai anh nhé, ra đường đừng áo phong phanh hời hợt Gió vốn vô tình thổi rát mấy lần khăn Phố bây giờ chắc đã lắm sương giăng Thêm đắng đót ly cà phê buổi sáng… Cái rét đầu mùa thể nào cũng khơi nỗi niềm lảng vảng Mai anh đừng cuộn mình trong gác nhỏ lẻ loi Một mình ngắm mây, một mình ngắm gió lòng sẽ lắm chơi vơi Ra phố với bạn bè, cuộc rượu gầy chắc ấm Em ở trong này phố phường nắng đẫm Thương miền Bắc chuyển mùa, giá lạnh trái tim ai… PL 16.10.2012 |
Quote:
|
Quote:
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:49 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.