Quote:
Anh làm cho hắc bạch phân minh rồi thông báo kết quả cho mọi người biết với nhé. Quote:
Còn về cuốn sách, anh TQ tách riêng phần của anh TQ ra topic khác nhé, kẻo thứ tự các câu trong 2 cuốn sẽ chồng chéo lên. Có cả 2 cuốn sách như vầy thì rất tiện cho người đọc tham khảo đối chiếu. Cảm ơn anh TQ nhiều. |
Quote:
Mà trong cái mạch này, tư liệu thì bản gốc, văn chương là của tại hạ, nếu có phần nào thô lậu xin thiên hạ cứ mắng chửi, nhưng trích lại thì cho tại hạ một lời là trích ở đây (cho nó mát ruột). |
Quote:
Vậy song kiếm hợp bích ha anh Tranquang? PL chờ đọc các bài post của anh TQ và 4Q nhé! |
Quote:
|
Câu đối dằn mặt (câu 9)
Sau khi qua ải, Mạc Đĩnh Chi cùng đoàn sứ bộ nhằm Yên Kinh thẳng tiến (dĩ nhiên là sau khi ngủ dậy). Sau nhiều ngày vất vả cũng đến nơi.
Nghe tin đồn Trạng nguyên An nam nổi tiếng thông minh, quan lại nhà Tầu mới xúm nhau lại bàn cách chơi khăm. Bọn họ đào một cái hố vừa to, sâu quá đầu người, trên ngụy trang như đường đi ngay trước cây cầu vào kinh thành. Hôm sau, Mạc Đĩnh Chi dẫn sứ bộ vừa đi tới đó, "huỵch" một tiếng, cả người lẫn ngựa lăn luôn xuống hố. Các quan Tầu ô phá ra cười (cốt để ông mất tinh thần) rồi một tên hách dịch: - Nghe nói tiên sinh là người đối đáp xuất chúng, chúng tôi không tin. Nếu tiên sinh đối được câu đối này thì toàn bộ quan lại chúng tôi xin đỡ tiên sinh lên. Ông đồng ý, ông kia đọc: Can Mộc Hoành Cừ Lục Giả Tương Như Tư ĐạoCâu này rất hiểm hóc vì những cặp từ tạo thành đều là tên những vĩ nhân trong sử TQ, ai học đều phải biết. Chỉ trong phút chốc, ông nhớ lại trước khi ngã nhác thấy bên kia cầu có một ngôi đình rất to, ông liền đối: Đại Đình An Thạch Vọng Chi Nhiễm Lược Thiên ThaiCâu này cũng theo luật đúng như trên, viết có thể hơi khác nhưng đọc ra là như thế. Đúng theo lời hứa, văn võ bá quan triều Nguyên bất chấp áo mũ xúm lại đỡ ông Trạng lùn xấu nước Nam lên khỏi hố |
Chuyện trong phủ Tể tướng (câu 10&11)
Sau khi đến Yên Kinh, đoàn sứ bộ An Nam đến nghỉ ở dịch quán chờ ngày vào diện kiến vua Nguyên.
Mấy ngày sau, tể tướng nhà Nguyên (là người Hán) mời mạc Đĩnh Chi (MDC) tới phủ của mình dự dạ tiệc. Tiền sảnh của phủ này có treo một bức trướng thêu chim sẻ đậu cành trúc rất khéo, trông như thật. MDC thấy đẹp quá, lại gần xem. Càng gần nhìn con chim với cành trúc càng giống, ngạc nhiên quá, ông đưa tay sờ vào bức trướng xem. Quan khách ở đó cười rộ: - Nước Nam không có cái gì tuyệt mỹ thế này hả Trạng Nguyên? Đang tiện giơ tay, ông không rụt lại mà tóm luôn bức trướng kéo toạc rách tan luôn từng mảnh. Chủ nhà giận tái mặt nhưng vẫn mềm mỏng: - Sao quan trạng lại như vậy? Nếu có chuyện gì thì cứ chỉ giáo tại hạ, hành xử như vậy e rằng... MDC ung dung: - Kẻ quê mùa này từ bé đã được thấy trúc mang cái tiết tháo như kẻ quân tử, cùng mai tùng mà nên "Tuế hàn tam hữu", đứng cùng đại thạch như quân tử sánh cùng hiền nhân... Vậy mà ngài lại cho kẻ hầu hạ (chim sẻ trong tiếng Hán là "đồng tước", đọc lên nó cũng có nghĩa là kẻ tiểu lại, đầy tớ...) cưỡi lên trên như trong bức trướng này. Bỉ nhân thấy vậy mới xé đi cho phủ của đại nhân bớt đi một cái xấu mà thôi. Tể tướng tức nổ ruột nhưng vẫn nghiến răng cười xòa giơ tay mời khách nhập tiệc. Tàn tiệc, chủ nhân bầy tiệc trà dưới ánh trăng, kẻ xướng, người họa vô cùng tâm đắc. Đêm càng khuya, thi hứng như càng đầy. Nhưng nghĩ đến bức trướng, chủ nhà vẫn ấm ức. Để trả đũa, ông ta cầm lên một cái chén, nói bâng quơ: - Cây kỷ là gỗ, cái chén không phải là gỗ, tại sao lại lấy gỗ làm chén? (chữ "kỷ" theo cách viết có nhiều nghĩa, có thể là một loại cây và cũng có thể là một tửu khí từ đời nhà Tần cho quan lại cấp thấp, vua Tần thì dùng cái "chung" bằng vàng hoặc đồng). Rất tỉnh táo, Mạc Đĩnh Chi thấy câu này hơi vớ ẩn, lý sự lằng nhằng nhưng nó là một thách thức với kẻ được tiếng là giỏi đối đáp. Ông cười: - Thưa thừa tướng đại nhân, hãy giải thích: Phật không phải là người, thầy tăng là người, vậy cái gì đã khiến cho thầy tăng thờ Phật? (tiếc là TQ không có bản chữ Hán của đoạn thoại giá trị này, bạn nào có cho TQ biết thì thực là may mắn) Ông kia cười to xí xóa rồi cả chủ khách dắt tay nhau lên thềm vào nhà. Bước được hai bậc, chủ nhà đột nhiên đọc: - An khử nữ dĩ thỉ vi gia. http://i20.servimg.com/u/f20/11/70/79/12/mdc710.png Đây là một câu rất súc tích, nhất là nó được một chính khách nói ra. Chữ "an" (có thể hiểu là An Nam) bỏ chữ nữ ở dưới (chữ "nữ" thường được tượng trưng cho kinh tế, bình an) thêm chữ "thỉ" (động vật) là thành một gia đình lớn (gia). Trạng nguyên nước ta chỉ chậm bước lại trong một giây, rồi ông cười lớn, dắt vị Tể tướng kia bước tiếp: - Tù xuất nhân, nhập vương thành quốc. http://i20.servimg.com/u/f20/11/70/79/12/mdc810.png Một đối đối đầy hào khí. Một kẻ tù đầy, khi được tự do, có quyền hành bờ cõi là có thể thành một quốc gia chủ quyền (như kẻ khác). Tôi cũng không hiểu những kịch bản phim lịch sử ngày nay không xem những chuyện chân thực này trong sử sách, để đến nỗi người ta kêu ca đến vậy. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:21 PM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.