Quote:
Mong mọi điều an lành cho mọi người nhé! |
Quote:
|
T.
Chuông điện thoại reng, số lạ. - Alo, N nghe. - Chị hở? Nhớ em không? - Ai thế nhỉ? - T đây ạ. - T...? - T ngày xưa làm công ty chị ạ.. - À... T... chị nhớ rồi... Chuyện của 7 năm về trước... Công ty tuyển dụng công nhân đầu vào bằng các trắc nghiệm IQ. T là người có điểm IQ cao đáng ngạc nhiên. Lúc phỏng vấn nhận T, ḿnh đă thầm nghĩ, người như thế này lẽ ra phải học cao hơn chứ không dừng ở bằng cấp 12 như thế này. T khá lanh lợi, nắm bắt vấn đề nhanh, nên nhanh chóng được tin cậy và đảm trách những khâu quan trọng. Trong thời gian này, phân xưởng xảy ra t́nh trạng mất sản phẩm, tuy không nhiều nhưng đáng lo ngại, v́ t́nh trạng mất cắp chưa từng xảy ra trước đó. Việc điều tra nguyên nhân các vụ việc không mang lại kết quả. Cho đến một hôm, cô bé tổ trưởng t́m ḿnh hớt hải: - Em muốn nói chuyện với chị.. Việc công nhân xin gặp riêng ḿnh không phải là chuyện hiếm hoi... khi th́ xích mích qua lại giữa công nhân và công nhân, khi th́ tổ trưởng không chỉ đạo được nhân viên dưới quyền... khi th́ chỉ tiêu từ trên giao xuống quá cao... Họ bảo chỉ tin cậy mỗi ḿnh, nên đôi khi xin gặp chỉ để được giăi bày và nghe những lời khuyên... Nhưng gương mặt hốt hoảng của cô bé tổ trưởng hôm nay khiến ḿnh cảm thấy có điều hệ trọng. Cánh cửa pḥng họp vừa khép, cô bé đă nước mắt ngắn, nước mắt dài: - T đe dọa em... - Sao lại đe dọa? - T lấy cắp sản phẩm bị em phát hiện, nên bảo là sẽ "xử" em, nếu em báo với chị... ... Chuyện "xử" ở khu công nghiệp này không phải là chuyện hiếm. Báo chí đă từng đưa tin về anh quản lư sản xuất ở công ty A, bị công nhân chặn đường chém rời cánh tay... rồi công nhân chặn đánh người quản lư khi bị họ hà khắc... - T giang hồ lắm chị, bảo trước đây đă xử vài người ở công ty cũ... Quả thật là điều ḿnh không hề nghĩ tới. T tuy có vẻ bề ngoài đàn anh thật, nhưng luôn lễ phép đúng mực với ḿnh, sao có thể là người du côn như vậy? Vừa an ủi động viên cô bé, hứa là sẽ không để cho T biết cô bé là người đưa tin, ḷng ḿnh vừa lo âu. Chuyện này tất nhiên phải giải quyết nhưng giải quyết thế nào đây? Báo cáo sếp, sếp cũng lúng túng. Lúng túng v́ nếu mạnh tay, T "xử" công nhân th́ tội cho công nhân quá, c̣n không mạnh tay th́ sao có thể khiến công nhân an tâm và răn đe người khác được? Dù thế nào, việc cần làm vẫn phải làm. Chuyển T ra khỏi công đoạn quan trọng mà T đang đảm trách trước đă. Lúc nhận quyết định chuyển công việc, mặt T đanh lại, bỏ ra khỏi pḥng họp không nói tiếng nào. Quả thật lúc ấy ḿnh cũng ngán, nhưng nghĩ, việc đúng mà không làm, thỏa hiệp với cái sai th́ c̣n quản lư được ai nữa. Khi quay lại, T gằn giọng: - Chị nhớ ngày hôm nay nhé! Lỡ đâm lao rùi, không có đường lùi. Lúc đấy chỉ nghĩ, nếu hắn làm ǵ ḿnh, th́ cũng đành chịu. Nhỏ nhẹ bảo T: - Nói chuyện với chị một lúc nhé! 2 tiếng đồng hồ hỏi thăm T về gia cảnh, cuộc sống, học hành... chuyện trên trời dưới đất... rồi công việc... Chỉ bảo với T: - Làm người th́ biết cái ǵ nên làm cái ǵ không, huống hồ em là nam nhi, dám làm, dám chịu chứ em. Nếu là chị, chị sẽ nghỉ việc v́ ḷng tự trọng! Em tự làm đơn th́ c̣n được chế độ, để công ty sa thải th́ sẽ không có bất cứ chế độ nào. Em có thể "xử" chị, không sao, nếu em thấy điều đó là đúng! Ḿnh có thể nghèo chứ không thể hèn được! Với sự thông minh của em, nếu em làm việc nghiêm túc, chịu khó học hành, chị tin tương lai của em sẽ rất xán lạn ... Nh́n theo T rời pḥng họp, ḿnh run. Lỡ T cùn, bất chấp th́ sao, con cái ai lo, gia đ́nh mất mát... Hôm sau T không đi làm, 1 ngày...2 ngày... Lo thiệt, không biết T đang dở tṛ ǵ. Có khi nào T đang âm mưu "xử" ḿnh không? Ngày thứ 3, T xuất hiện.... đến gặp ḿnh, ch́a ra cái đơn nghỉ việc, nói gọn lỏn: - Em xin nghỉ! Nói với T một câu trước khi T rời pḥng: - Chị hy vọng sẽ gặp lại em khác hơn bây giờ... Giọng T trên điện thoại kéo ḿnh về thực tại: - Chị khỏe không? - Khỏe. C̣n em? Sao rồi? Dạo này làm ǵ? - Em làm quản lư trong công ty phụ tùng xe hơi của Nhật ở khu công nghiệp A. Manager chị... - Oh! Chúc mừng em. - Em gọi điện cảm ơn chị.. Mừng cho T đă đi con đường đúng. Vui v́ ḿnh đă không nhầm khi đặt niềm tin vào T. Những viên đá thô ráp có khi cất giấu trong ḷng những viên ngọc quư mà nếu vô t́nh ḿnh sẽ chẳng nhận ra.... PL 20.7.10 |
Ngọc không mài dũa th́ chỉ là viên đá vô tri mà thôi ... Nếu viên ngọc có đẹp có sáng th́ phải nhờ tay những người thợ mài dũa nó chị nhỉ ...
|
Sài G̣n mưa...
Mưa suốt từ hôm ḿnh rời đi cho đến khi trở về. Cơn mưa này không giống như thói quen mưa thường lệ. Dai dẳng, rỉ rả, ướt át... Ngồi trong xe, nh́n những giọt nước mưa lăn dài qua cửa kính sao thấy giống những giọt nước mắt... chỉ khác là không mặn mà thôi... Ḿnh thích ngắm mưa... C̣n nhớ hồi xửa hồi xưa... mỗi khi trời mưa thường hay chạy lên căn gác nho nhỏ ở nhà sau ngắm mưa qua cửa sổ. Hồi đó nhà Ba Mẹ dài lắm, với kích thước 4m chiều ngang, 4-50 mét chiều dài, ngôi nhà trông như cái ống, có các bậc tam cấp chia thành: Nhà trước (có pḥng khách), nhà giữa (có các pḥng ngủ), nhà sau (là nhà bếp). Ở nhà sau, ba cơi lên căn gác nho nhỏ làm pḥng học. Căn gác này ngoại trừ những giờ học, ít có ai lên. Ḿnh thích yên tĩnh nên hay trốn lên đây đọc sách và ngắm mưa. Hay kiếp trước ḿnh là hạt mưa nhỉ? Kiếp trước là hạt mưa nên bây giờ, mỗi khi nh́n thấy mưa, tâm trạng ḿnh thật lăng đăng, như bay, như tan ra cùng mưa... Biển mùa mưa mang dáng vẻ u buồn của một cô gái cô đơn bên bờ cát vắng vẻ. Căn pḥng ḿnh ở gần biển, ngồi trong pḥng có thể nghe rơ tiếng sóng vỗ vào bờ từng đợt... từng đợt... miên man...không nghỉ... Mở cửa sổ, ngắm biển nhạt nḥa trong màn mưa u ám thật thỏa dạ. Ḿnh có thể ngồi yên lặng như thế hàng giờ nghe tiếng sóng ḥa vào tiếng mưa như một khúc đàn ở cung bậc trầm buồn tao tác... Chợt thương những xác ṣ nằm hắt hiu trên triền cát không người... chúng cũng cô đơn như ḿnh... chờ bàn chân chạm đến, bàn tay nhặt lên... Cuộc chờ có thể ngắn vài giờ nhưng cũng có thể dài trăm năm...và cũng có khi những mảnh ṣ ch́m dần xuống cát, chẳng ai hay... Không có duyên gặp gỡ dĩ nhiên sẽ không có tao ngộ... Ḿnh đă có duyên quen biết mà tao ngộ dường như c̣n xa lắm... Hay ḿnh rồi sẽ như mảnh ṣ kia... ch́m dần vào thời gian... không vết tích, tan vào mưa, về lại cội nguồn... PL 2.8.10 |
Quote:
Làm viên đá vô tri Chẳng màng làm ngọc sáng Mất tự do c̣n ǵ |
Quote:
Ước có lúc thôi phải không anh KHT? Nghĩa là thi thoảng thôi... |
Đọc mấy câu viết này ở nhà anh LH:
Có người nói với ông (A de Mello) : "Chết rồi là hết ư ? Thế th́ quá hăi hùng. V́ sau khi chết ḿnh không c̣n được nghe, được thấy, và được yêu nữa!" Ông trả lời: "Vậy mà trước khi chết, người ta cũng không biết nghe, không biết thấy, không biết yêu đó bạn ạ !" Thật đáng ngẫm nghĩ... |
Quote:
Quote:
Thấy: Mỗi người lại suy nghĩ khác nhau. Yêu: Không phải ai cũng biết yêu. Nhưng tóm lại: Mỗi con người trong chúng ta, luôn có ít nhất hai bộ mặt và hai tính cách ( Không kể thiểu số đa nhân cách ). Trên trời cũng có mặt trời, mặt trăng. Con người cũng có thiện có ác xen lẫn. Có một thiểu số mà phương diện thiện hoặc ác phát triển quá mạnh lấn át không cho phía c̣n lại có cơ hội trỗi dậy. Nhưng nó không bị triệt tiêu mà vẫn c̣n tồn tại đâu đó. Do vậy, mà có người nh́n đời toàn màu hồng và có người nh́n đời toàn màu đen. Để cân bằng, những con người "b́nh thường" khi bị đẩy vào thế phải mang bộ mặt: Thật đạo đức hay thật gian ác. Người ta sẽ t́m cách thể hiện mặt trái trong một hoàn cảnh thuận lợi hơn. Tóm lại, khi biết tự cân bằng ḿnh, không quá thiên về điều ǵ đó ta sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Lúc ấy, nghe, nh́n và yêu cũng đúng mực. V́ hiểu ai cũng có tốt có xấu, không quá hy vọng để lại thất vọng. Những điều ta đọc, những điều ta gặp. Đôi khi chỉ là cái vỏ bên ngoài, muốn nghe và thấy được cái thật. Chẳng có ǵ chính xác hơn việc trực tiếp lao vào tṛ chuyện với cuộc sống đời thường. Ḥa trộn cả hai mặt rút ra được kết luận. Sống cảm thấy vui vẻ hơn biết tha thứ hơn. Ngay cả chính khi bị người khác làm điều xấu vẫn có thể mỉm cười v́: Họ không dùng cách đó th́ họ biết dùng cách ǵ. Trời sinh ra, người đă có của ăn tám đời không hết, kẻ một miếng lần không ra. Người th́ quá thông minh nhanh nhạy, kẻ th́ khù khờ dễ tin. Người th́ sức khỏe dồi dào, kẻ triền miên bệnh tật. Nếu ai cũng khỏe mạnh, khôn ngoan th́ chắc ḿnh khó mà kiếm việc, khó mà làm ra tiền để sống. Liệu có mấy người biết cân bằng bản thân trước khi biết : Nghe, nh́n, yêu ? |
Quote:
".... khi biết tự cân bằng ḿnh, không quá thiên về điều ǵ đó ta sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Lúc ấy, nghe, nh́n và yêu cũng đúng mực. V́ hiểu ai cũng có tốt có xấu, không quá hy vọng để lại thất vọng." Câu này của huynh không có khi học cả đời hông xong đó huynh ơi... Học: - Cân bằng ḿnh - Không quá thiên về điều ǵ - Nghe, nh́n, yêu - Nghe, nh́n, yêu đúng mực - Ai cũng có tốt có xấu - Không quá hy vọng - Đừng thất vọng... Thế mà không có trường lớp nào dạy, cũng có nghĩa là chỉ khi nào trải qua mới biết ḿnh đúng hay sai trước đó... Hic, mới nghĩ thôi đă thấy muốn trọc đầu rồi huynh... |
Đi chùa
Rằm lên chùa... Người đông như kiến... Những người ăn mày cũng theo đó đông lên, ngồi dọc 2 bên lối vào... Những bàn tay ch́a ra khẩn khoản... Số người dừng lại trước những ánh mắt van xin khổ sở ấy không nhiều. Hoặc họ đă quá quen với cảnh này, hoặc họ sợ bị lừa như các tờ báo đăng tải về những người giả dạng tàn tật để lừa gạt ḷng thương hại của người khác... Mỗi lần có người đi qua không dừng lại, tôi lại đọc thấy sự thất vọng trên những gương mặt khốn khổ, thân xác rách rưới ấy... Chùa ngày rằm nhang khói nghi ngút, mờ mịt cả khuôn viên rộng lớn. Những bó nhang có khi chỉ vừa đốt lên đă được những người làm công tác dọn dẹp nhổ đi cho vào các thùng chứa to đùng... Mỗi bó nhang trung b́nh có giá 5,000 đồng... Ước tính mỗi dịp như thế này có khoảng 1,000 bó nhang được đốt dở dang, tương đương với 5,000,000 đồng ... Chưa kể, hoa đầy kín các bàn thờ, không có b́nh chứa, người ta để ngổn ngang, rơi văi. Mỗi bó hoa giá 30,000 đồng. 100 bó = 3,000,000 đồng. Rồi trái cây các loại, thừa mứa không kể hết! Tôi tự hỏi, Phật ngự trên cao có nh́n thấy cảnh thừa mứa nơi này, đói khát nơi khác không? Trong những người đang lầm rầm khấn vái kia có những người vừa xua tay lạnh lùng với những ánh mắt van nài ngoài cổng chùa, để rồi khúm núm trước những bức tượng gỗ thinh lặng... Và tôi nghĩ, đời ngoài kia, hay chùa trong này, những kẻ có quyền năng vẫn luôn được người ta xum xoe, cung phụng. Chỉ tội cho những người không may... Chỉ cần chỗ chân nhang kia đừng đốt th́ có thể giúp cho bao nhiêu người bất hạnh sống qua được một ngày... |
Đó là 1 thực trạng đau ḷng . 4 cũng không biết Phật có thấy hay không ??? Chắc là không , v́ Phật ở cao quá hơn nữa nhang khói mù mịt làm cay cả mắt hoa quả th́ đă chóa mắt rồi ...hay...cũng thấy mà làm thinh . Bởi chắc "lực bất ṭng tâm " như nhiều cảnh dưới trần ???
Nhưng cũng chẳng thể nào trách Phật được , trách là trách chúng ta người với người với nhau ḱa ,sống mà không có ḷng tin , không có chút từ bi th́ chắc ǵ Phật chứng ??? Hăy cứ mở ḷng nếu như ḿnh có thể . Ai gian dối , cứ tin họ sẽ gặp hậu quả . Khi ở VN 4 không thích đi những chùa lớn , bởi ở đó thường gặp sự tương phản giữa kẻ sang người khó , giữa ḷng từ bi và tàn nhẫn . Bản chất con người như bày ra giữa chợ đời , trước mắt Phật...Nếu có đi Chùa th́ 4 chỉ ghé ngôi chùa nhỏ gần nhà dùng bữa cơm chay sau khi nghe thầy làm lễ . Có 1 lần về VN , 4 cũng đi chùa nhân dịp rằng tháng 7 , sau khi thắp nhang cho Ba nghe Thầy giảng rồi dùng bữa cơm chay với Chùa , tự nhiên thấy ḷng thanh thản ngồi giữa những người xa lạ dùng chung 1 bữa cơm đạm bạc mà ḷng ấm áp vô cùng |
Chúa ơi ! Có hay không một t́nh yêu cao đẹp trong một con người tội lỗi?
http://alqamardesigns.files.wordpres...repentance.jpg |
Quote:
|
"Không có t́nh yêu vĩnh cửu
Chỉ có những giây phút vĩnh cửu của t́nh yêu." Đọc thấy câu này ở nhà chị TT, PL rinh về đây ngồi ngắm nghía... Thế mà ḿnh đi t́m thứ không có bấy lâu nay... |
Quote:
Nhưng ...cũng chỉ có đúng 1 góc độ nào thôi .V́ nói đến "t́nh yêu "th́ bao hàm khái quát quá . Cái này chắc chỉ đúng ở t́nh yêu nam nữ mà thôi C̣n 4 thấy vẫn có t́nh yêu vĩnh cửu đó là t́nh yêu quê hương đất nước , t́nh yêu của Cha Mẹ dành cho con cái Không biết có ai nghĩ như 4 hay ko ??? |
Quote:
PL đang hiểu câu này ở khía cạnh t́nh yêu nam nữ... C̣n t́nh yêu của Cha Mẹ dành cho con cái, t́nh yêu quê hương đất nước th́ vượt lên mọi định nghĩa rồi... |
Quote:
|
Quote:
|
"Anh t́m em, c̣n em đi t́m ai?"
Anh hỏi một câu, mà như bày biện cả thuyết nhân duyên trước mặt ḿnh... Lâu lâu, lại nghe những câu đại loại "Hết duyên rồi...biết sao.."... Thế giới 7 tỷ người, Việt Nam 80 triệu người... Trong số đó có bao nhiêu người đă gặp, bao nhiêu người hôm nay c̣n nhớ đến ḿnh, bao nhiêu người có số điện thoại của ḿnh? Người ta tính toán rằng, trung b́nh một người trong một đời người, ở một thời điểm nào đấy có khoảng 250 mối quan hệ ở mức có thể mời nhau đến đám cưới. Một tỉ lệ thật ít ỏi. Âu cũng là v́ chữ duyên mà ra. Gặp nhau do duyên dẫn, chia tay do duyên tận. Chữ duyên vô h́nh dẫn dắt người ta đi trong cuộc đời. Không ai có thể biết trước ngày mai của ḿnh ra sao cả... Anh bảo, "Ngày mai có thể không bao giờ tới…” Ngày mai có thể không bao giờ tới… Nhưng cũng có thể ngày mai sẽ khác ngày hôm nay… Ngọn nến hôm nay đang tàn. Đành đợi một cơ duyên mới trong ngày mai mông lung đó, anh nhé! |
Lúc trước 4 hay nghĩ tới ngày mai , ngày mai sẽ thế này ngày mai sẽ thế kia...Nhiều lúc đắm ch́m trong viễn cảnh của ngày mai ...
Nhưng không hiểu sao từ khi đọc quyển "Quẳng gánh lo đi và vui sống " th́ 4 chỉ lo "Ngày hôm nay như thế nào , ḿnh đă làm được những ǵ ... " Có thể hơi thực tế 1 chút nhưng lại thấy rất thanh thản nếu 1 ngày vui vẻ với những việc làm hữu ích đi qua . Nhưng cũng chưa biết là có "quẳng gánh lo đi và vui sống " được hay ko ??? Cố thôi .... " LỜI CHÀO NGÀY MỚI * Hăy sống trọn vẹn ngày hôm nay! V́ đó chính là cuộc sống , cuộc sống thực sự Một ngày - Ôi thời gian ngắn ngủi Chứa tron mọi điều sự thật đời ta : Niềm vui trưởng thành Sự hănh diện khi hành động Nét rực rỡ của dung nhan Quá khú ch́ là một giấc mơ Và tương lai là một viễn cảnh Sống hết ḿnh trong hiện tại là làm đẹp mỗi ngày qua Và biến mỗi ngày mai thành ngày chứa chan hy vọng ..." V́ vậy , để thoát khỏi những lo lắng , phiền muộn , điều đầu tiên bạn cần phải làm là " Hăy đóng chặt những cành cửa nặng nề dẫn đến quá khứ và tương lai .Hăy sống với ngày hôm nay , tận dụng tối đa 24 giờ quá giá của một ngày " ( * Trích trong quyển " Quẳng gánh lo đi và vui sống " ) |
Quote:
Biết sống với hiện tại là chạm tới cội nguồn hạnh phúc. Nhưng để làm được điều đó thật không dễ. Tâm con người ta rất dễ vọng động. PL kể câu chuyện nhỏ: Ngày nghỉ, đến chơi nhà đứa em họ. Câu chuyện đang vui vẻ th́ cô vợ hỏi anh chồng về ổ khóa cửa bị hư hôm qua. Anh chồng và cô vợ ban đâu c̣n nói qua nói lại nhẹ nhàng... chắc lúc ấy c̣n để ư thấy ḿnh ngồi đó. Nhưng rồi cường độ tăng dần, 2 vợ chồng quên bẵng ḿnh ngồi ở đó, chuyển sang to tiếng. Can thiệp kiểu ǵ cũng không xong. Đến khi ḿnh đứng phắt dậy, đi về th́ 2 vợ chồng như mới sực tỉnh... Buổi chiều cuối tuần lẽ ra vui vẻ th́ bị cái ổ khóa cửa giá chẳng bao nhiêu làm cho hỏng bét. |
Báo đăng: "Người ăn mày có thể thu nhập lên đến 50 triệu đồng 1 tháng"...
Ngay lập tức có người la lên: - Bằng 10 lần lương tôi, không thể chấp nhận được. Từ nay tôi không bố thí cho những người ăn mày nữa... Cụm từ "Không nên bố thí tiền cho những người ăn mày" này, tôi nghe nhiều rồi, với lư lẽ của họ là: - Biết đâu bị lừa, bây giờ có cả đường dây ăn mày hoạt động chuyên nghiệp... - Họ lười lao động, sao ḿnh phải cho... - Ăn mày bây giờ sau khi hành nghề toàn đến ṣng bạc, quán nhậu... Tôi không biết có ai trong số họ, đặt vào chiếc mũ của người ăn mày tờ 10,000đ chưa? Nhưng khi đọc tin đó trên báo, học đều có vẻ rất sốc. Phải bao nhiêu tờ 10,000đ mới làm nên con số 50,000,000đ? Riêng tôi, khi đọc tin, tự hỏi: - Con người đang ngày càng nhân hậu hay số lượng người giàu đang ngày càng tăng lên? Tôi lấy làm nghi ngờ sự gia tăng những tấm ḷng nhân hậu, khi nghe thấy những phản ứng của những người đă từng đặt vào tay những người ăn mày những đồng tiền lẻ nhàu nhĩ quyết định không cho tiền người ăn mày nữa chỉ v́ họ có thu nhập ngoài tưởng tượng như thế. Điều đó chỉ thể hiện sự đố kỵ. Tấm ḷng nhân hậu không hiện diện trong những con người đố kỵ. Tôi nghĩ vậy. Hành động bố thí của những người đó chỉ là sự ban ơn. Họ ban ơn cho kẻ dưới để xác lập một vị trí bề trên, kẻ cả. Không có t́nh thương thật sự nào ở đây! Tôi thiên về nhận định, số lượng người giàu đang ngày càng gia tăng. Điều này cũng có nghĩa là có số lượng người nghèo tương tự hiện diện theo nguyên tắc cân bằng. Nên vui hay buồn? Khi người ta giàu có, người ta có khuynh hướng muốn đánh bóng ḿnh, mà việc sử dụng hàng hiệu, đến các nhà hàng sang trọng là một trong những hành vi đó. Những năm gần đây, th́ hoạt động từ thiện, đối với một số người cũng là hành vi đánh bóng bản thân. Họ sử dụng nó như một công cụ hỗ trợ cho sự ổn định danh tiếng mà họ đạt được! Th́ cứ thử ngẫm mà xem: - Những người thấy tiếc những đồng tiền lẻ khi nghe tin người ăn mày có thu nhập cao hơn biểu hiện điều ǵ? - Những người sẵn sàng trả một khoản tiền lớn chỉ để có mặt trong một sự kiện đặc biệt nào đó của truyền thông thể hiện điều ǵ? Thử hỏi những người thấy tiếc tiền ấy, có sẵn ḷng đổi công việc hiện tại đi làm ăn mày 1 tháng thử không? Để hiểu xem: - Ăn mày có phải là lười lao động không? Theo tôi, ăn mày là một cái nghề mà những kẻ dũng cảm nhất hoặc có khả năng chịu đựng lớn nhất mới có gắn bó với nó được. Hăy thử lê lết trên đường dưới trưa nắng chang chang, hít bụi khói xe cộ, chịu những ánh nh́n khinh bỉ từ đồng loại xem... Và sau những giờ "làm việc" tại sao chúng ta lại không muốn những người ăn mày cũng được giải trí như ḿnh? Tại sao chúng ta lại kỳ thị họ khi họ dùng những đồng tiền kiếm được bằng "sức lao động" vui vẻ sau "một ngày làm việc?". Chúng ta có khác ǵ họ đâu? Tôi nghĩ, người ăn mày rách rưới c̣n chân chính hơn những kẻ đạo mạo ḅn rút công quỹ, tham ô, nhận hối lộ. Nếu họ kiếm được 50 triệu/ 1 tháng. Tôi thấy mừng cho họ nhiều hơn! |
Quote:
|
Quote:
Chua, đắng và tủi nhục lắm, nếu ai nghĩ rằng dễ dàng ... Th́ hăy thử mà xem, không đơn giản đâu.. Mà ST và các bạn cũng thường đi ăn máy để giúp đỡ các mảnh đời khó khăn hơn ḿnh đó sao? Chẳng qua ST được khoát cho 01 lớp áo ăn mày đẹp hơn thế thôi. |
Quote:
Quote:
|
Văn hóa THANK
Tôi đặc biệt thích chức năng "Thank" của diễn đàn, và cũng thường sử dụng nó. Nguyên tắc của tôi là, khi tôi đọc bài, nếu bài đó không vi phạm nội quy diễn đàn, tôi đều nhấn nút thank, như ngầm gởi tới tác giả thông điệp: "Cảm ơn bạn đă cất công post bài", "Cảm ơn bạn đă chia sẻ thông tin"... đại loại thế... Nhưng tôi cũng quan sát thấy, nhiều người không có thói quen đó! Người Việt Nam không có thói quen cảm ơn như người nước ngoài, ít nhất là so với người Nhật - môi trường tôi tiếp xúc nhiều nhất! "Chào hỏi cảm ơn" đă trở thành một nét văn hóa b́nh thường của người Nhật, đến độ, ai không làm thế là "bất thường", là "thất lễ". Khẩu hiệu "O-A-SHI-SU" luôn được đặt lên hàng đầu trong gia đ́nh, trong trường học, trong công ty. Ở công ty tôi, khẩu hiệu này được dán rơ ràng ở các khu tiền sảnh, và nhân viên, ngoài việc học chuyên môn c̣n phải học cách chào hỏi, cảm ơn, xin lỗi. O: OHAYOGOZAIMASU (chào) A: ARIGATOGOZAIMASU (cảm ơn) SHI: SHITSURESHIMASU (xin lỗi, khi cần nhờ vả) SU: SUMIMASEN (xin lỗi khi có lỗi) Đối với họ, cảm ơn người khác khi họ giúp ḿnh, chia sẻ với ḿnh dù là nhỏ đều là việc tất nhiên phải làm, không cân nhắc, không đắn đo. Có lẽ họ hiểu, lời "cảm ơn" này sẽ là nguồn động viên cho người được "cảm ơn". Người ta, khi được động viên sẽ trở nên hoan hỉ, mạnh mẽ, đầy sức sống. Hà cớ ǵ phải tiếc lời "cảm ơn"! Trên diễn đàn, th́ việc nói lời "cảm ơn" khá đơn giản, chỉ là một cái "click" chuột. Cái không đơn giản nằm trong suy nghĩ của người ta, dẫn đến có người keo kiệt với từng nút "THANK". Tôi nghĩ, việc người khác dành thời gian gơ từng chữ, post bài, chia sẻ thông tin như thế cũng đáng cho chúng ta cảm ơn cái công của họ lắm rồi. Nếu bài Post thật sự hay, có ư nghĩa với chúng ta th́ việc để lại comment bày tỏ cảm nhận cũng là việc nên làm... Chưa kể, với những người làm thơ, để viết một bài thơ không dễ, có người phải xóa đi năm bảy bài mới post lên diễn đàn 1 bài. Hoặc những người chơi ảnh, chụp - sửa - up - post cũng ngốn của người ta biết bao nhiêu thời gian. Một lời cảm ơn là quá ít với những công sức có khi cả tiền bạc mà họ đă tiêu tốn. Dè dặt lời cảm ơn, theo tôi là biểu hiện của sự ích kỷ, hoặc là minh chứng cho một cái tôi to hoặc chí ít là một sự vô tâm. Hoặc họ sợ việc cúi xuống cảm ơn người khác khiến họ thấp bé đi chăng? Tôi thích câu nói này "Nếu đặt cái tôi trước mặt ḿnh, bạn sẽ không nh́n thấy được người khác để nắm lấy tay!". Nếu không nắm được tay người khác, bạn măi măi là kẻ cô đơn! PL 7.9.10 |
Quote:
Bụi nhất trí với nhận xét của cô PL. Chỉ cần cái click "thank", ít nhất bạn đă để lại cho người post bài một sự chia sẻ, một sự khích lệ hoặc nhiều hơn nữa là bạn đă cám ơn công sức người đă post bài. Người đọc có mất ǵ đâu một cái click, thật đơn giản khi bạn để lại một dấu hiệu nhưng lại làm cho người post bài vui v́ được sự quan tâm của các bạn trong diễn đàn. Một thói quen "thank" thật dễ thương và thân thiện hy vọng sẽ được nhân rộng trong tương lai!!! |
NC cũng hoàn toàn đồng ư với PL và BĐ !...
Và... cuối cùng... hy vọng ḿnh cũng được click "THANKS", hihi !... ;) :D |
Người Nhật th́ thường hay cúi đầu nói "Hây"...
VN ḿnh th́...vểnh mặt và nói.."Ây"..ê.. hẻm biết có đúng ko nữa..."Hây"... |
Những người phát tờ rơi...
Phát tờ rơi cũng là một cái nghề. Cũng bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 4, 5 giờ chiều. Đứng ở các giao lộ đông đúc, phát tờ rơi cho những người đi đường. Người làm nghề này thường là người trẻ, mang dáng dấp các sinh viên ở tỉnh về. Hẳn là nghề tay trái, làm thêm trong giờ rảnh rỗi... Họ đứng đấy, chờ đèn đỏ bật, th́ bước xuống lề phát tờ rơi. Có người cầm, có người lơ không nh́n, có người lắc đầu nguầy nguậy... Riêng tôi, bao giờ cũng nhận lấy "giùm" họ. "Giùm" là bởi v́ tôi hầu như không quan tâm những ǵ viết trên tờ rơi. Tôi chỉ nghĩ, nếu ai cũng không nhận, th́ xấp tờ rơi trên tay ấy, bao giờ mới phát xong, trong khi trời nắng chang chang thế kia, bụi khói nhiều thế kia... Tôi cũng từng là "sinh viên ở tỉnh" về SG đi học, cũng đă từng đi làm thêm trong thời gian đi học để trang trải một phần chi phí học giúp gia đ́nh, nên phần nào cũng hiểu và thấy thương cảm cho những sinh viên xa nhà, nếu là có gia cảnh khó khăn th́ việc học của họ thật gian nan. Nh́n họ kiên nhẫn phát tờ rơi.. từng tờ... từng tờ một, nh́n vẻ chịu đựng của họ khi có ai đó không cầm... tôi không khỏi đa đoan mà lo lắng, xót xa cho họ... Có những người mưu sinh thật dễ dàng, nhưng cũng có những người mưu sinh thật vất vả! |
Con gái học bài, mẹ đọc sách. Chốc chốc con gái lại quay lại dặn ḍ:
- Mẹ đừng ngủ nha. Con muốn nói chuyện với mẹ... - Ừ con học xong đi, mẹ đợi.. Nghĩ, chắc con gái có chuyện ǵ muốn tâm sự.. Con gái học bài xong cũng khá muộn, lên nằm cạnh mẹ. - Nào, có chuyện ǵ, kể mẹ nghe đi... - Mẹ hỏi đi.. - Chuyện bạn K hở? - Mẹ hỏi chi tiết vào.. Con gái hôm nay ngộ nhỉ? Mọi lần chỉ cần hỏi thế là con kể mẹ nghe không kịp... nào là chuyện bạn Thùy có người thích, bạn Trân hay giúp đỡ người khác, ai đó hay đặt kẹo vào hộc bàn của con... rồi chuyện con thích học giờ văn v́ cô Mai dạy rất hay, chuyện sau này con sẽ làm cô giáo như cô Mai... đến chuyện con muốn vào đại học Havard... chuyện con muốn t́m học bổng để đi du học từ lớp 10.... kể cả những thắc mắc giới tính, mà sau một hồi rụt rè con cũng nhỏ to. Nhờ thế mà mẹ hiểu con gái lắm. Nhưng hôm nay trông con là lạ. Mà con lạ từ hôm qua cơ. Hôm qua, trước khi đi ngủ, con mân mê cục tẩy đẹp đẹp của em hỏi: - Em có cục tẩy nào khác không mẹ - Em có tẩy trong bút ch́, nếu con thích cục tẩy đó th́ dùng đi, mai mẹ mua cho em cái khác. - Vậy tội nghiệp em Bi lắm. Mẹ thật sự đă ngỡ ngàng khi nghe con nói. Mẹ đă thường nghĩ, con gái có tính vô tâm, v́ cho đến hôm qua, con hay tranh giành với em mà không biết bao nhiêu lần mẹ phải phân xử. Rồi hôm nay, nh́n con bẽn lẽn tṛ chuyện với mẹ khác hơn thường ngày, mẹ chợt nghĩ h́nh như lại thêm một lần bỗng dưng con lớn! |
Lớn rồi đấy chứ "bỗng dưng " ǵ nữa :expect:
Thời gian này Bé sẽ có những biến chuyển , có nhiều thể hiện lạ , là giai đoạn h́nh thành cách sống và cách nghĩ của 1 người ,nếu ḿnh không nắm bắt kịp tâm lư , lúc nào cũng nghĩ là c̣n bé th́ nhiều khi Bé sẽ không tự động tâm sự với ḿnh như trước nữa . Mong rằng 2 mẹ con lúc nào cũng thấu hiểu nhau như 2 người bạn nha |
Quote:
PL cũng nghĩ như 4 vậy. "Làm bạn của con" có khi là mục tiêu khó nhất đấy 4 nhỉ? Cảm ơn lời chia sẻ của 4 nha. |
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Thấy anh là biết anh vẫn khỏe, vẫn khỏe mà lâu lắm không thăm NV là sao nhỉ? |
Quote:
Có những cô bé, cậu bé lại giấu kín những tâm tư t́nh cảm, dù rằng cha mẹ nó rất muốn chuyện tṛ,tâm sự cùng nó, cha mẹ nó rất muốn làm bạn của nó nhưng nó lại không thích thổ lộ, không thích bất cứ một ai biết, kể cả bạn thân. Như vậy kể cũng khó cho bậc làm cha làm mẹ, Phale nhỉ Chị ghé thăm Dạo này Phale vui nhiều chứ ? Chị bận bịu, ít vào ra NV, PL thông củm nhe |
Quote:
Lâu lắm chị mới ghé thăm em vào đầu ngày như thế này. Em vẫn b́nh thường chị ạ. Mong chị có nhiều thời gian dành cho NV hơn nhé! |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 02:59 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.