Vậy là tổ này ăn gian nên mới thắng chớ 1 con cá lóc 700g cũng đã hơn 120k rồi
Lại nhớ sự tích bánh chưng bánh dày. Cổ tích thì vẫn cứ là cổ tích |
BGK rút kinh nghiệm:Tất cả các tổ đều mang thêm "lương thực thực phẩm" ở nhà vào,đúng ra là loại hết,nhưng loại hết thì ai....nhận thưởng?không lẽ BTC mang dzìa nhà???Thôi coi như dzu dzi cho các bạn,vui là chính he he he ặc ặc... :hoanho::hoanho::hoanho:
|
Quote:
Cuộc sống là như vậy mà chị! bèo thì vui bẻ nghĩ rằng "Ăn ít no lâu,ăn nhiều...bể bụng ạ"(nói nhỏ kẻo mấy quan...chặt chặt chặt....bèo thì bèo thành món ăn của "nợn" mất!hú vía :incense: |
Hôm nay em vẫn chưa trở lại lớp cùng cô và các bạn,điện thoại của mẹ em thì không liên lạc được,Hoàng Quân,hãy nhanh chóng trở lại trường nhé em!Cô mong chờ em thật nhiều...
Công việc dồn dập,mình thu xếp mọi thứ không đến nỗi tồi,mà sao mọi người cứ cuốn lên thế nhỉ?làm sao mà phải tự dọa mình thế kia?khổ thân...:bemused: Sẵn sàng chờ đón,chủ động tất nhiên là thoải mái hơn,chẳng việc gì phải lo lắng và dọa nhau như ông kẹ,thấy buồn cười,chín người mười ý...ai mà hoàn hảo đâu?Bới lông tìm vết tất sẽ có vết,thế thôi.:rang: |
Trời đã tối sầm mà sao mẹ vẫn chưa thấy về?không biết mẹ có vấn đề gì trục trặc chăng?gọi điện thoại chỉ nghe tiếng nhạc "lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào..."bài hát này mẹ rất thích và sử dụng làm nhạc chuông,nhưng điều mình chờ đợi không phải là tiếng bài hát này mà mà tiếng của mẹ....
Tự dưng thấy bồn chồn lo lắng và cảm giác nhớ mẹ nhiều,có buồn cười lắm không?khi một người đã "già đầu"như tôi lại thấy nhớ mẹ,dù mẹ vẫn vào ra chung một mái nhà với tôi mỗi ngày,nhưng hiện tại từ sự quan ngại về việc mẹ đi vắng mà tôi thấy bâng khuâng nhớ hình bóng mẹ đến khó tả.Tôi tưởng tượng một mai khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa...Bất chợt tôi thấy khóe mắt cay cay...Tôi chỉ muốn ngay bây giờ được nhìn thấy mẹ với tất cả yêu thương đang dâng trào trong tim.Nhưng,đó chỉ là ý niệm. Đèn trong phòng đã bật sáng,tiếng côn trùng nỉ non vọng trời xa,tôi thèm nghe tiếng chuông mõ tụng kinh của mẹ... âm thanh ấy gần gũi ấm áp xiết bao! Lặng lẽ bước vào phòng cố giấu đôi mắt nhòa lệ,tôi chấp tay nguyện cầu cho mẹ được bình an.Mẹ thương yêu!!! |
Trời lại đổ mưa!
Cơn bão trái mùa khiến cho dân tình một phen lao đao,may mắn không có thương vong,tốc mái một số nhà dân ven đê... Sáng sớm,còn đang cuộn tròn trong chăn ấm chuông điện thoại đã reo ầm ĩ "cô ơi!phụ huynh HUỲNH ĐỨC đây cô! hôm nay có học không cô?" Lại cái ông thương binh này,cứ hay gọi điện vào lúc người ta muốn được "nướng"nhất. Quấn thêm một vòng chăn nữa,vẫn chưa hết lạnh,may là lúc giữa đêm mình gào lên chị Ba nghe thấy đã xuống xoa dầu giúp mình,nếu không thì chết cứng vì "phát lãnh".Dạo này mình hay bị rét run vào giữa đêm,cái chứng bệnh mẹ gọi tên là "phát lãnh",cách điều trị cũng dễ dàng: xoa dầu,uống gừng và...đắp chăn nhưng để lại "di chứng" là... sụt sịt mũi mấy ngày.Kẹp hai bàn tay vào giữa hai chân,cuộn mình như con sâu trong kén,thấy mình sức khỏe sao mà yếu quá,có khi nào chết vì cái chứng "phát lãnh" này không? Lại có điện thoại,lại "cô ơi!..." Hôm trước đồng nghiệp í ới gọi xuống trường trực,trừ những GV có con mọn,hầu hết đều được huy động đến phòng khi có biến cố trong mưa bão,có lẻ bị nhiễm mưa từ lúc đó,học trò theo gia đình di tản không biết có kịp về để đến lớp? Lại điện thoại,đồng hồ chỉ 6g00,"cô ơi con đến trường chú bảo vệ kêu đi dìa..." Ủa sao vậy cà?mình đâu nghe thông tin gì?mà sao con bé này đi học sớm thế?gọi thầy HT hỏi thì hóa ra thầy đã dùng...loa phóng thanh của UBND xã thông báo học trò tiếp tục nghỉ hôm nay,một số đồng nghiệp nhà xa trường như mình cũng không nắm thông tin này. Mất thêm 5 phút gọi lại cho phụ huynh thông báo tình hình.Hóa ra phụ huynh thấy bão đã yên nên mới 2,3 giờ sáng đã kéo nhau lục tục rời khỏi nơi trú trở về nhà vì sợ...mất trộm. Ây da!kiểu này mà bị sóng thần quét như ở Nhật thì chết không còn một mống. Mình chợt nhớ lời mẹ nói"cuộc sống vô thường"... Sau cơn mưa trời lại sáng,câu nói xưa như...trái đất vẫn được sử dụng để an ủi nhau. Bỗng dưng thèm tách trà nóng của mẹ quá,hai hôm nay mẹ lu bu dọn dẹp chuẩn bị đối phó bão nên bỏ luôn thói quen uống trà buổi sáng,mấy chậu Tứ Diện Xích Lan bị mưa dập nên cũng ngác ngơ ủ rũ...Nguyện cho cuộc sống luôn được an lành,cho làng quê thanh thản,cho tiếng trẻ con vẫn râm ran bên luống rau dậu cúc...và con đường đến trường của mình vẫn được bình yên... |
Sáng sớm.
Tiếng trống tùng tùng tùng vang lên mãnh liệt,nặng nề...Chị dở tay cho đàn gà ăn vội ngẩng lên nghe ngóng:"Ai vậy cà? hổng lẻ bà sáu "đi" rồi sao?" Vứt thêm nắm thóc cho gà mẹ,chị bươn bả sang nhà bà mợ,dăm phút đã quay về với thông tin chính xác: thằng bé con chị Nguyên đã chết. Thằng bé ấy,bị bệnh ung thư máu,mỗi tháng đều phải đi tiếp máu khiến cho chị Nguyên vì nuôi con mà khánh kiệt.May nhờ có người bà con ở nước ngoài đoái thương,tài trợ tiền điều trị hằng tháng nên thằng bé mới kéo dài được cuộc sống.Dù vậy,nó vẫn không thể vượt qua cửa tử khi vừa tròn 11 tuổi.Tôi nao lòng chợt nhớ lại lần gặp nó trong đám giỗ nhà ngoại tôi,thằng bé xanh rớt,gầy gò,lại phải vác cái bụng to như bụng bà chửa,tay chân nổi gân xanh,hơi thở nặng nề khó nhọc...vậy nhưng lại rất hiền ngoan và thông minh,một tiếng cũng dạ thưa lễ phép,tôi hỏi:"con có đau lắm không?",thằng bé gật đầu rớm nước mắt:"dạ con đau,nhưng con không muốn chết".Tôi cầm bàn tay gầy guộc yếu ớt bảo:"Vậy con phải cố gắng lên,đừng sợ gì cả,mẹ con thương con lắm,dì cũng thương con nữa".Nó cúi mặt vừa thở vừa nói:"chắc con không gặp được ba con quá dì ơi,con nhớ ba mà ba hông nhớ con..." Ngay lúc đó,chị Nguyên ôm lấy nó.... Giờ thằng bé đã chết,cả xóm ai cũng tiếc thương,càng tiếc thương đứa trẻ bao nhiêu thì lại càng giận người cha vô tâm bấy nhiêu.Người đàn ông bạc bẽo,khi biết con mình mang chứng bệnh nan y,đã quay lưng bỏ mặc hai mẹ con,đến khi nghe vợ khoe có người tài trợ tiền chữa bệnh cho con thì vội vàng "xách đít quay về" mong hưởng lộc ké phần của con.Anh ta chỉ có mỗi việc là sáng cafe,chiều đi tán gái,tối về bắt nạt vợ con.Hậu quả từ những lần chè chén gái gú là đâm chết người,án 20 năm. Chị vợ lại miệt mài với những thúng cá bám chợ kiếm tiền nuôi con và thăm nuôi chồng,ở trong trại anh ta lại...có cảm tình với một nữ tù,vợ vào thăm nuôi anh ta cứ nằng nặc đòi vợ mua... quần áo lót phụ nữ,chị vợ ngạc nhiên hỏi thì anh ta bảo..để trả ơn nữ quản giáo.Chị vợ nghe lời mua cho một đống nào quần nào áo mang vào cho chồng...trả ơn.Tội nghiệp chị Nguyên,cả đời lam lũ,đến những "phụ kiện" thiết yếu của phụ nữ chị cũng không dám mua loại tốt loại đẹp mà chỉ dám dành cho mình thứ hàng "dạt".Thế mà để chồng "trả ơn",chị đã bỏ ra hơn triệu mua mấy cái "chíp" mà có nằm mơ chị cũng không dám mơ mình được sở hữu.Được một lần,anh ta lại eo sèo đòi vợ mua "chíp" lần hai.Cô vợ hy vọng tràn trề chồng sẽ được chiếu cố tha sớm.Nào ngờ,bà bán hàng sau khi hỏi han đã nhiều chuyện phá tan cái hy vọng của chị Nguyên,bởi con trai của bà ấy làm quản giáo ở trại ông chồng chị.Nhờ bà này,chị Nguyên không khó khăn biết được chân tướng của đức lang quân,vào tù mà vẫn ...đa tình,hóa ra chị đã hồ hởi mua quần mua áo cho..người tình của chồng mình.Chi Nguyên cay cú,chỉ biết than thở với thằng bé 11 tuổi đang ốm thập tử nhất sinh.Lý ra nó phải là người được động viên an ủi lại trở thành người an ủi động viên mẹ nó.Một đứa trẻ sắp chết vẫn một lòng thương nhớ người cha tội lỗi,vẫn đau đáu mong ngóng cha trở về để ấm lên tình phụ tử.Vậy mà... Nhìn hình hài bé nhỏ tím tái được quấn nhiều lớp vải xô,tôi không cầm được nước mắt,tự hỏi vì sao con trẻ lại vị tha,ngập tràn yêu thương chân thành như vậy trong khi người lớn lại dối gian,xảo trá,lọc lừa đến vậy?Hóa ra con trẻ thánh thiện,từ tâm hơn người lớn rất nhiều....Đau xót... |
Khi hàng phượng góc sân trường thắp lửa
Là hạ về chiếm ngự cuối mùa xuân Khi tiếng khóc chú ve con sấp ngữa Là không còn áo trắng ngát hương đưa Rồi tất cả chỉ còn là nỗi nhớ Tháng bảy về mưa nhỏ lệ đêm thâu Hương dừa gói tuổi thơ vào ngăn kéo Thôi xa rồi,ôi kỷ niệm!Còn đâu? |
Tiếng đập bàn,tiếng chửi rủa ầm ĩ khiến cho học sinh các lớp túa ra xem,bất chấp sự có mặt của thầy cô đứng lớp.Bèo tôi cũng đành..."pó tay chấm com" với đám tiểu yêu,xem ra học trò thích nghe chửi lộn hơn là thích học...
Các Giáo viên đồng loạt bước ra trước cửa lớp,đồng loạt hỏi nhau"chuyện gì vậy?"Tôi bước sang lớp đang xảy ra sự cố,chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị một bàn tay hộ pháp nặng chịt níu kéo suýt làm bung cả dạt nút áo dài,giọng của một người đàn bà sặc mùi "xã hội đen" rít lên chát chúa: "cô đi với tui,đi,cô chủ nhiệm mà cô để cho học trò của cô đánh con tui ra cơ giang như vậy đó hả?bây giờ tui đánh lại cô nè coi cô có biết đau hay không?".Tôi choáng thật vội đưa tay giữ nếp áo dài còn tay kia bị bà ta níu chặt,tôi cảm thấy một sự tức giận dâng tràn đến nghẹn giọng,tụi học trò nhao nhao:" hổng phải cô chủ nhiệm đâu,hổng phải là cô chủ nhiệm đâu". Nghe được đám học trò lao nhao nói vậy,ngừơi đàn bà hung dữ kia mới buông tay tôi và quay ngoắt vào trong lớp học sừng sộ đám học trò đến lạc giọng:"tụi bay chỉ nó cho tao,nó đâu?Đ.M,tao nói cho cả lũ tụi bay biết,đứa nào đụng đến sợi lông của con tao thì tao đốt nhà tui bay,tao đánh chết mẹ tụi bay...."Cả đám học trò ngồi im thin thít,bên ngoài,học trò các lớp khác vây kín cửa càng làm cho không khí ngột ngạt nặng nề,"bữa tiệc chửi rủa tục tằn không ngớt làm cho không gian trở nên hỗn độn.Nén giận,tôi ôn tồn mời bà ta cùng với ban bệ của mình lên phòng BGH giải quyết,nhưng lời của tôi không át được những tiếng chửi,tiếng vỗ bàn thị uy của mụ đàn bà,lúc này đã có mặt Tổng Phụ Trách Đội và các đồng nghiệp,tất cả đều phải gồng mình chịu trận sự giận dữ kinh hoàng của mụ đàn bà hung dữ,không ai nói được tiếng nào vì không ai lớn giọng hơn mụ ta,tôi lên tiếng mời đến lần thứ năm hay thứ sáu gì đó thì bà ta chịu bước ra,đám học trò dạt ra tránh lối cho mụ,những tràng chửi rủa vẫn tuôn theo bước chân của mụ lên phòng BGH. Tôi trấn an học sinh,các thầy cô kêu gọi học trò của mình trở về lớp.Hóa ra có một vụ đánh nhau chiều hôm qua,một đứa bị bạn đánh rách môi khâu 3 mũi,nên hôm nay cả nhà thằng bé đó kéo đến "xử"cái đứa đã gây thương tích cho con bà.Học trò nhao nhao:"cô ơi!cái ông mặc áo thun màu cam với ông mặc sơ mi trắng là giang hồ đấy cô,bà ấy nói cho giang hồ vô chém chết tụi con rồi bả gọi điện cho mấy người đó,tay chân mấy ông đó xăm tùm lum thấy ghê lắm cô!".Tôi hỏi lớp trưởng về sự việc hôm qua,cô bé rụt rè xác nhận có vụ đánh nhau nhưng nhà trường đã xử lý kỷ luật,hôm nay đứa đánh bạn cũng nghỉ học,Vậy mà người đàn bà kia vào lớp gào thét làm cho mấy chục đứa học trò khiếp đảm. Sự vụ được đưa về bên công an giải quyết. Đồng nghiệp trêu"Tiếc quá không thì cô T có áo dài mới để mặc rồi!".Một cô giáo lớn tuổi lắc đầu ngán ngẩm:"Mày thấy không?hỏi làm sao tao đi dạy mà cứ kêu chán nản,cái gì cũng đổ lên đầu mình,học trò đánh nhau phụ huynh vào chửi mình như...con hổng đẻ,vậy mà nó hư mình khẽ tay nó một cái là biết liền,toàn là các "cậu trời" làm sau mà dạy được?hở ra tí là đổ thừa cho giáo dục,mà ngay bản thân cha mẹ "hàng tôm hàng cá" như vậy thì có giáo dục con họ được không?Tao nản lắm rồi,hết tinh thần giảng dạy rồi,giờ mà cho tao về hưu non tao đi liền..." Một khoảng lặng yên...chúng tôi mỗi người một suy nghĩ...nhưng chắc chắn một điều trong lòng ai cũng ít nhiều đều có sự ngậm ngùi,chua xót... |
Tôi bị người yêu đá nhỏng rồi
Vì thế nên tôi mới tới thôi Nhân nghĩa quái gì tên hàng xáo Thắm hồng chi nữa đứa bán vôi Cái nợ bao năm giờ mắc nghẹn Cái duyên hôm trước mới vừa bôi Bây giờ tôi trắng như...tờ giấy Bởi bị người yêu đá nhỏng rồi... Buồn hoàn toàn :no: |
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết
Viết đưa ai? ai biết mà đưa? Ở đây chán sớm buồn trưa Cũng đành ngơ ngẩn nắng mưa một mình Có khi trong cuộc ba sinh Ta lại gặp mình,mình chẳng nhớ ta Bây giờ mình ở nơi xa Câu thơ lấp lửng cũng là có nhau Chỉ mong thắm lại miếng trầu Chỉ mong một chữ tâm đầu mà thôi Đến khi góc bể chân trời Trong lòng lại có riêng tôi với mình...:sau: |
Sang thu rồi thu sang
Ánh trăng như mắt đợi Người con gái Nam xương Bến quê xa vời vợi Bao giờ anh trở lại ơi ngôi sao xa xôi Dòng sông quê hương ấy Hoa bèo dại vẫn trôi Tặng cô giáo nha |
Bèo cảm ơn LH nhìu nè, híc bèo cứ phải trôi hoài vì hông có bến...hu hu hu :lacha::lacha::lacha:
Ước gì ai kia hiểu.... Em mơ là đôi dép Theo suốt cuộc đời anh Dầu nắng - mưa không quản Nâng niu bàn chân nhanh Nhưng em nào có biết Đôi dép:chân không vừa Ôi cuộc đời rộng - hẹp Đâu dễ như là mơ... Thôi thì em cứ mộng Mộng cho thật tràn đầy Dù mai em sẽ thấy Anh:vui bên người ta Cuối chân trời cô tịch Nỗi niềm em vỡ òa Ngày sau anh sẽ nghĩ Ước chi mình chung nhà... |
27-04-12, 09:05 PM
Lan Hương Member Tham gia ngày: Oct 2011 Bài gửi: 186 Thanks: 325 Thanked 990 Times in 185 Posts Dù xa cách mặt muốn cầm tay Ngắm cảnh thiên nhiên sẵn đúc dày Giúp rập người nào đôi chiếu trải Đỡ đần ai đó cặp heo quay Chiều lên hái nguyệt tô gò má Sớm dậy pha sương vẽ nét mày Hy vọng triền miên rồi thất vọng Bèo mây chút phận chẳng duyên may (mượn pic của bác Cá tặng Bèo bài thơ nha) Bèo xin được "vác" bài thơ LH tặng đem dìa nhà của bèo làm... của nha! Huynh oai Huynh lạc đâu rùi hổng nắm tay Đưa Bèo tới lớp luyện cho dày Ngày ba bốn lượt khung bài hỏi Tối chín mười lần bảng luật quay Mực rửa thành ao mòn rã ngón Tờ ra chất đống bạc xanh mày E rằng lúc đó Bèo teo tọp Tóc vẫn đương còn thế đã may... PL 27.4.2012 P/s: Trêu Bèo chút trong nhà anh Cá nhé! Sẵn tiện"khiêng" luôn bài cô dìa một thể làm kỷ nụm nà!!!hi hi... Dao bén gọt tim đà rơi rụng Lửa nóng hun gan cũng dạn dày Cái tình chẳng ớt mà cay Cái duyên duyên hẩm,cái ngày ngày hoen Trông lại mặt đã nhoèn kim cổ Ngắm hình dong phán khổ trước sau Vì chưng mà phải cơ cầu? Vì yêu chăng nhẽ?Vì câu nợ đời? Giờ mới thấm buồn người tủi phận Đến nay thời kẻ hận cao xanh Mặc dòng lệ thảm chảy quanh Mặc đời dâu bể, mặc oanh não nề Nghĩa tào khang hai bề chửa trọn Duyên Trúc Mai mấy rộn bẽ bàng Khéo thay!trời cứ ghẹo nàng Khéo làm ngơ ngẩn,khéo chàng cười vui Còn chi nữa bến êm đềm cũ Nay thôi đành ủ rũ nhành hoa Lòng ai tím ngắt hoa cà Lòng nào chua chát?Lòng ta dàu dàu Xưa đã bảo lá trầu xanh tệ Nay lại xem bạc thế hỡi vôi? Gửi lời ai nỡ nuốt lời Tình nào vẹn thắm?Thắm rồi lại phai Bóng ác ngã chương đài lỗi hẹn Ánh nguyệt mờ thêm thẹn Thôi - Trương Người đi chẳng chút dư hương Bốn bề tĩnh lặng từ chương khóc ròng Bao giờ gột sạch chữ "Đồng"?... Bài này chú LeHong khen nên mềnh "cõng"dìa luôn,oái gãy cái lưng của tui rùi... |
Quote:
Khe khẽ đến bên em Nơi chân trời cô tịch Hôn lên mái tóc mềm Anh mơ làm cây bút Cho em viết bài thơ Những nỗi niềm sâu kín Những tâm sự ngày xưa Mơ mộng rồi chợt tỉnh Đời đâu chỉ thơ ca Hy vọng rồi tuyệt vọng Anh đâu phải đại gia Chỉ là mơ mộng hão Thôi thì em đừng buồn Nơi vườn trăng quán gió Mình vẫn gặp nhau luôn |
Một chiều Tôn Nữ sang sông
Ngẩn ngơ lá trúc - hư không buồn rầu Tim không muối xát mà đau Tóc mây một cội vắc sầu lên vai... |
Một chiều chị khoác áo bước sang sông
Cho em gái ngây thơ buồn ngơ ngác Hàng dâm bụt trước hiên nhà lác đác Những đọt hồng chờ chị hái...giả làm râu Em gái mong thuyền hoa trôi lâu lâu Cho em đứng trên bờ còn thấy chị Chị muốn nói với em những điều gì? Sao ngày vui mắt chị mờ lệ thắm? Có phải chăng từ trong sâu thẳm Chị vẫn thương những đêm hội trăng rằm Chiều từng chiều bên đồng lúa mênh mông Chị vẫn nhớ những câu hò ngộ nghĩnh... Tía má mình cứ giả đò bình tĩnh Cũng cười tươi đưa chị xuống thuyền hoa Khi trở về tía lặng ngắm bóng chiều tà Má thờ thẫn kéo khăn lau nước mắt Ngày cưới chị,áo bay đầy màu sắc Nhiều hoa thơm,nhiều bánh kẹo,ngọc ngà... Trong lòng em thầm nhớ chị em ta Từng kết lá giả làm vòng vương miện... "Người ấy" đến! Con chim buồn im tiếng Hoa me vàng cũng xơ xác Rơi nhanh... Chỉ riêng "người ấy" có màu xanh Còn em chị xa tiếng cười từ đấy Thuyền hoa trôi... Làm sao chị thấy? Bên rặng dừa Em gái đứng Trông theo... 1995. |
Tháng bảy trời hờn cứ đổ mưa
Bươm bướm thôi không lượn vườn dừa Hoa gạo đầu hè tan tác rụng Ngọc châu bong bóng tặng ai chưa? Bèo dâu lớp lớp trôi trên sóng Bám víu,bàn tay nối bàn tay Xuôi ngược tan ra rồi hợp lại Tóc mây vờn vợn giữa mênh mông... Cô bé nhà bên mừng sinh nhật Tròn vành chiếc nón tuổi trăng mơ Hạ ơi! Tím thẫm miền thương nhớ Không hẹn,mà sao cứ đợi chờ... |
Mới hôm qua còn vang tiếng cười vui với đồng nghiệp,hôm nay đã phải nằm treo chân ở nhà...ông bà mình vẫn nói"năm xui tháng rủi",và cái rủi nó vận vào mình...
Mình thật tiếc bộ áo dài tím huế,chị đã phải dùng kéo cắt ống quần biến cái quần dài thành quần...đùi và cắt luôn hai tà áo dài cho khỏi vướng trước khi đi bệnh viện.Cắn răng chịu đau để bác sĩ may vết thương mà thầm nghĩ:mình còn sống là may lắm,nếu lúc đó người ta không cúp cầu dao điện thì giờ mình đã ...dạo chơi âm phủ.Lúc đó bao nhiêu dự định,công việc,gia đình...tất cả dừng lại,chấm hết. Mẹ mình thì cứ xuýt xoa đau thay cho mình,mọi người cho rằng mình quá dễ dãi...tha cho người khiến mình đau,nhưng sao không ai nghĩ mình may mắn nhỉ? :hoi: |
Tiếc quá, nếu may mắn bèo đã lên cõi Niết bàn rồi chớ
Sẽ được giải thoát khỏi buồn khổ, giận hờn, nhớ thương, công việc... nói chung là thoát khỏi biển khổ |
Mau khỏe nhé Bèo. Mai mốt đi cẩn thận nhé!
|
Quote:
Nếu điều đó xảy ra,bèo e là mình không có cửa lên được Niết bàn đâu ạ. Vì chắc chắn một điều bèo vẫn nhiều luyến ái nên hông dám nghĩ đến Niết bàn,bèo chỉ mong (nếu là vậy)thì được làm người mạnh khỏe sống an lành,như cô Phale nói:"bình thường đã là một hạnh phúc":incense::incense::incense: |
Quote:
Bèo rút kinh nghiệm:''Nên mang theo bộ đồ ngắn để...nếu có bị lần nữa đỡ phải cắt bỏ áo dài" ạ! :sau: |
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Bèo đang cảm nhận điều đó cô ạ! :peep: |
Quote:
|
Bèo ... Đa banh được chưa nhỉ?
|
Vậy là Bèo đã không có được "phút bình yên" vào ngày hôm đó. :pitiful::pitiful::pitiful:
|
Rồi điều đó cũng wa đi, mong Bèo mau lành nah!
|
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Đá banh...với bèo giờ là xa xỉ rùi cô oai,bó chân chấm cơm chấm canh roài ạ! Nói tới đá banh,tôi nhớ ba tôi ngày xưa xưa,nhà toàn con gái,nhưng lại giống ba đam mê bóng đá,tôi nhớ Mexico 86 thì phải,lúc đó tôi còn bé lắm nhưng đã theo ba đi xem ké bóng đá nhà hàng xóm,bất kể đêm khuya,mà quê tôi thời điểm đó còn nhiều khó khăn,cả xóm chỉ có vài nóc nhà có tivi màn hình trắng đen,sử dụng bình ắc-quy chứ chưa có điện.Mùa nước nổi lục bình trôi về giăng mắc khắp ruộng đồng,bông điên điển cũng theo về nở vàng kênh rạch,ngày thì hái lục bình về cho vịt,đêm lội ruộng băng đồng đạp trên lục bình đi xem đá bóng,chổ nước nông tôi tự lội qua,chổ nào sâu thì ba cõng trên lưng,mấy chị thì...bì bõm,vậy mà không bỏ sót trận nào,tôi mê Platini lắm lắm! đến nỗi trong nhà tôi chia làm hai trận tuyến cãi nhau chí chóe,mẹ tôi cứ rầy ba rằng: "chúng nó con gái,anh lại cho nó coi đá banh thế thì còn ra thể thống gì?".Ba cứ cười,ông lại còn mua những tạp chí bóng đá về ....đầu tư tầm hiểu biết cho đám vịt giời.Những quyển tạp chí in trên giấy đen xỉn lại có sức hấp dẫn vô cùng,ba mang về quyển nào là tranh nhau...xem trước,một lần,tôi và bà chị thứ tư giành giật lỡ tay làm rách toạc quyển tạp chí mới của ba,thế là mỗi đứa phải chịu 3 roi đau quắn đít cái tội chị em mà không biết nhường nhau.Lại có một lần,chị hai vì lo cho cái bụng của mấy đứa em "thức khuya dậy sớm" xem bóng đá,chiều hôm đó chị rủ mấy đứa sang vườn chuối của bà tám kế bên nhà,bà Tám vừa đốn bỏ mấy cây chuối già ốm yếu,chị nhìn thấy một quài chuối non bà tám bỏ nên mấy đứa chặt lấy mang về nấu chín để dành...khuya mang theo ăn lót dạ có sức mà hò hét,còn bé nên không biết quài chuối đó bị "háp"(bị hỏng không ăn được) nên bà tám chê bỏ lại.Ba đi làm về,tôi chạy ra khoe thành tích với ba,ba hỏi mấy đứa có xin bà tám không?Lúc đó mấy chị em mới ngẩn ra và thế là bị một trận đòn nên thân,cái tội"trộm chuối",ba bắt 5 chị em lóc cóc mang rổ chuối đã nấu chín ra gắn vào cây chuối trả lại cho bà tám ,gắn mà nó không dính vào "vũ như cẩn" thì sẽ tiếp tục bị đòn,híc...mạnh đứa nào nấy gắn,chị hai còn tính lấy tăm nhang đính vào nữa chứ,chị tư thì nảy sáng kiến...bó bột chuối!nhưng tất cả những "sáng kiến kinh ngạc" đều bị ba...bẻ gãy,chị hai lớn nhất bày đầu em út bị đòn nhiều nhất,bèo tôi út ít nên có... gia giảm phần nào,ba cho phép mỗi đứa "tự xử" bằng cách bẻ roi keo đem vào nằm úp mặt xuống ván đặt roi lên...đít,roi đứa nào chỉ sử dụng cho... đít đứa đó,tôi thấy chị hai tự tặng cho mình cây roi to bằng ngón chân cái,chị rút kinh nghiệm:"mấy lần trước bẻ roi nhỏ,ba đánh đau lắm,roi càng to đánh ít rát đít".Bèo tôi vốn nhát đòn,nghĩ mãi cuối cùng chọn cho mình que keo bé tí bằng ngón tay út,nhìn lại thấy mấy chị ai cũng "vác" roi khủng còn mình ...hổng giống ai thế là...chột dạ.Nhưng thời gian cho phép được quyền...chọn roi đã hết,cả đám lục tục kéo lên nằm dài trên ván chờ ba xử tội.Ba bắt đầu từ chị hai,chao ôi!làm chị thật khổ biết bao,lỗi lầm nào chị hai cũng bị phạt nặng hơn các em vì cái tội làm chị mà không làm gương,trước khi ba cầm cái roi của chị hai lên thì phải mất khoảng...20p dạy đạo đức,sau câu hỏi: "con có biết lỗi của mình chưa?" sẽ là:"dạ biết","vậy con chịu mấy roi?","dạ...5 roi","được,ba đánh con 5 roi","ba ơi! ba quánh con 2 roi thui,cho con nợ 3 roi"...và tùy theo sự hối hận cuả từng đứa mà ba có cho nợ hay không.... Nằm chờ đến lượt mình bị xử,nghe ba dạy...đạo đức cho mấy chị, tôi... ngủ quên lúc nào không biết,khi ba xử xong 4 người kia,đến lượt tôi ba gọi mấy tiếng không thấy "dạ", ba cầm ngay cây roi quất cho một cái đau điếng.Tỉnh hẳn.Cái tội biết chị làm sai mà không cản lại hùa theo,không mách ba mẹ ngăn chặn ngay từ đầu để mắc tội với bà tám,tôi phải chịu 3 roi,nhưng tôi được ông thần may mắn chiếu mạng,lần đó chỉ phải lãnh 1 roi,và nợ ba 2 roi....Chao ôi!2 roi của ba,bèo tôi vẫn còn nợ đến tận hôm nay.Nhiều lúc thắp hương cho ba,tôi ứa nước mắt...Nhờ ba cho mang nợ ngày đó mà con thành người ba ơi!!! Mẹ tội nghiệp mấy chị em nhưng không dám can ngăn,đành lén ba sang nhà bà tám kể sự tình,bà tám thương mấy đứa cháu nên chạy sang năn nỉ ba tha cho chúng nó,ba nể bà nên không bắt mấy chị em khoanh tay quỳ gối nữa, từng đứa một xin lỗi bà tám và ba mẹ rồi đi rửa mặt mũi tay chân,lấy muối ngâm dầu lửa,đứa nầy đắp cho đứa kia để xóa vết roi ba tặng.Vậy nhưng khuya lại,ba vẫn gọi từng đứa dậy đi xem...bóng đá,mấy cha con thắp đèn đu đủ lội nước bì bõm vừa đi vừa râm ran nói cười như chưa hề có chuyện...ăn roi buổi chiều,ba cõng tôi trên lưng,tôi ôm choàng cổ ba ấm áp,cảm nhận ở ba tất cả tình thương dịu ngọt hiền lành,chứ không phải là một quan tòa nghiêm khắc nữa... Có dịp cả nhà tụ hội,câu chuyện nải chuối "háp"vẫn nóng hôi hổi như tin thời sự hằng ngày,Ba ra đi đã gần 20 năm,ơn cha sâu nặng biết bao,giờ đây,cứ đến mùa World cup,tôi vẫn mường tượng hình ảnh ba dắt đàn con đi xem bóng đá,lội nước bì bõm nhưng vang động tiếng cười... |
Tìm khắp Gúc gờ mà hem thấy thủ môn Platini đâu cả Bèo ơi :nhaymat::nhaymat::nhaymat:
|
Bèo cũng hẻm bít ổng "lặn"đâu rùi chú Cá ui!chú Cá bơi giỏi ví lại bay cũng giỏi ráng tìm ổng dùm bèo với nha!
|
:rang::rang::rang: Bèo nhầm á!xin lỗi chú Cá ha...
|
Tâm Sự Gái Bao...
(Sau khi xem bài phỏng vấn cô "Nữ Hoàng....") Em nghĩ thân em đã nhỡ đường Mừng chàng quân tử đã vội thương Chán cuộc xoay vần dăm bảy độ Hoa tàn,nhụy rữa,bấy chầy hương... Đành liệu sắm xanh ổ tò vò Đưa anh về tổ giữ bo bo Ái tình chìm nổi em trao hết Có mỗi bạc tiền...em không cho Rà khắp thân em,mắt chàng cười Hình như...mắt ấy chẳng có đuôi Chửa bén mùi nhau,duyên chóng thế? Còn chi sung sướng? em khẽ...thôi. Dùng dằng con ngựa chẳng truy phong Để cái tình em rối bòng bong Một phương em gửi trao chàng trọn Khăn gói về quê ta vợ chồng... Ngày mai anh quyết trở về a? Cho em thăm hỏi đến mẹ cha Cứ bảo trên này em vẫn ổn Riêng anh tính kế bỏ vợ...già Người ta cười em,cười mãi thôi Tình đời nước cuốn với bèo trôi Xuân xanh mấy độ mà cố giữ? Làm gái hay không cũng gọi"NGƯỜI"... ( híc híc...viết xong hổng biết để đâu thui gom vào nhà mình cho gọn) HBD 14/5/2012 |
Chị chở đi cắt chỉ,bác sĩ chê vết thương xấu,đã một tuần nhưng không khép miệng,y tá lau rửa và cắt một mối bỏ một mối chỉ để vết thương tiết dịch.Những ngày này mình hoàn toàn lệ thuộc vào gia đình,từ ăn uống đến sinh hoạt cá nhân,nhìn mẹ bưng bê lau rửa cho mình mà thấy...híc...tủi thân,ngồi trên ghế xoay và chị đẩy đi ra sân...ngắm chiều xuống cho đỡ buồn,bám vào vai chị mới thấy được sự chịu đựng của chị đối với mình như thế nào,chị ốm yếu cân nặng chỉ bằng...một nữa mình mà thôi.:o
Vậy nhưng mẹ và chị vẫn thản nhiên như thường,nhớ lại dạo trước chị bị viêm cột sống hay nhăn nhó mình đã phê bình chị là mới có tí đã nhỏng nhẽo.Lần này mình biết chị đã cố gắng chịu đựng rất nhiều,rút ra từ bản thân mình... |
Đừng cóa lăn trứng nữa, vết thương sẽ lâu lành đới!
Một số phương pháp chữa trị Đông Y sẽ có hại khi lạm dụng , dí dụ: lăn trứng và cạo gió!:pitiful: |
hết trứng để lăn roài chị 3!
Bèo bực mình ăn tá lả,tôm mực gì ăn hết,mẹ nấu hủ tiếu mừ,bèo ghét chẳng chừa món nào cho nó...xấu luôn một thể....:gian: |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 02:46 AM |
© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.